
Ân cất đi nỗi lo lắng mơ hồ. Cô vui vẻ
cầm tiền và chìa khoá xe cho vào bóp. Riêng bức ảnh, cô vẫn cầm và ngắm
nghía.
Ái Vân đứng dậy.
- Nếu vậy xin chào. Ngày mai gặp lại.
Nhã Ân cũng đứng lên.
- Vâng. Tạm biệt.
Chờ cho Ái Vân đi khuất, cô cho tấm hình vào bóp, lòng nôn nao một cách kì lạ.
Đã hết giờ làm việc, Nguyên Tân chuẩn bị ra về. Anh sắp xếp lại những
chồng hồ sơ trên bàn. Thình lình chuông điện thoại reo vang. Nguyên Tân
nhấc ông nghe.
- Alô! Nguyên Tân nghe đây.
- Ái Vân đây. Anh đến ngay nhà hàng "Hạnh Phúc" ngoài xa lộ. Em chờ.
Nguyên Tân ngạc nhiên:
- Có chuyện gì không?
Nhưng tiếng cúp máy khô khóc đã vang lên. Nguyên Tân hơi bực. Có chuyện gì mà hỏi không thèm nói vậy kìa?
Anh khoá cửa phòng, vội vã xuống lầu.
Từ hôm đón Ái Vân về tới nay, mối quan hệ của hai người cũng chẳng cải
thiện được chút nào. Ái Vân lúc nào cũng buồn rầu xa cách, đôi lúc nhìn
anh bằng ánh mắt sợ hãi nữa, khiến anh cảm thấy nhụt chí và chán nản.
Anh linh cảm mình đã làm sai. Bởi vì cuộc sống giữa anh và Ái Vân đã có
những khoảng cách không thể vượt qua được. Nhưng tự ái trong anh không
cho phép anh chịu thua dễ dàng như vậy. Nhất là những khi đụng mặt Tùng
Nam. Anh càng tự nhủ sẽ không cho hắn một mảy may cơ hội.
Nguyên Tân đã xuống đến bãi đậu xe. Thẩy chiếc cặp vào băng ghế bên cạnh,
Nguyên Tân nổ máy. Chiếc xe hơi mui trần bóng loáng dưới sự điều khiển
của anh lao về hướng xa lộ.
Cùng lúc đó, cũng có một chiếc xe
hơi tương tự như vậy xé gió vọt theo xe anh. Chỉ trong chốc lát, chiếc
xe sau đã chạy sát bên xe của Nguyên Tân, khiến anh không thể không nhìn và thích thú phát hiện chủ nhân của nó là một cô gái đẹp tuyệt trần.
Cô ta mặc một chiếc áo dạ hội hai dây màu đen lấp lánh bó sát làm nổi bật
làn da trắng muốt và bộ ngực đầy quyến rũ. Nguyên Tân không giấu được
ánh mắt ngưỡng mộ. Anh ném sang cô một cái nháy mắt tình tứ làm cô mỉm
cười. Bất ngờ, cô cho xe chạy vọt nhanh trước đầu xe của anh.
Nguyên Tân thích thú đuổi theo. Nhưng cô gái quả là một tay lái cừ khôi và láu cá, luôn cho xe chạy ngoằn ngoèo, khiến anh không thể tài nào vượt qua
được.
Nguyên Tân bật cười. Nhưng đã đến nhà hàng "Hạnh Phúc" anh đành cho xe dừng lại. Thật bất ngờ, cô gái cũng dừng xe, và uyển chuyển đi vào trước cặp mắt thích thú của những thanh niên trong nhà hàng.
Nguyên Tân đã tìm thấy Ái Vân. Ngay khi vừa ngồi xuống, anh lén đưa mắt tìm kiếm cô gái và mỉm cười khi trông thấy cô.
Ái Vân nhìn theo ánh mắt Nguyên Tân, và khi thấy sự việc xảy ra như vậy,
cô kín đáo giấu nụ cười hài lòng. Làm ra vẻ bình thản, cô hỏi anh.
- Cô gái kia đẹp quá chứ hả?
- À! Không.
Nguyên Tân bối rối. Anh vừa kịp nhận được cái nháy mắt của cô tạ Tự dưng lòng anh háo hức một cách kì lạ.
- Thế nào, chị thấy tôi thành công chứ?
Chưa ngồi xuống ghế, Nhã Ân đã tiến lại hỏi. Ái Vân nhìn nét mặt sáng rỡ của cô gái, mỉm cười hài lòng.
- Được. Cô làm tốt lắm.
Nhã Ân chắp hai tay trước mặt, nhoẻn miệng cười.
- Ôi! Vui quá. Vậy tiếp theo, tôi phải làm gì?
Ái Vân ngập ngừng:
- Thế này, công việc tiếp theo của cô là phải bắt bồ với ông tạ Sau đó...
- Cái gì? Nhã Ân cắt ngang - Bắt bồ hả?
- Ừ. - Ái Vân xác nhận.
Nhã Ân gãi đầu:
- Như bồ thật vậy hả?
- Tất nhiên.
Nhã Ân lắc đầu nguầy nguậy.
- Thôi đi. Nếu vậy, tôi sợ lắm.
Ái Vân tò mò.
- Cô chưa có người yêu sao?
Nhã Ân nhăn nhó.
- Có rồi. Vậy mới sợ.
Ái Vân bật cười.
- Tưởng cô chưa có người yêu nên sợ đàn ông. Chứ có rồi thì...
Nhã Ân khổ sở:
- Trời ơi! Tôi sợ bạn tôi ghen đó. Vả lại, cũng còn sợ vợ hay người yêu của ông ta nữa.
Ái Vân phẩy tay:
- Về phía ông ta, cô không phải sợ. Tôi đảm bảo điều đó. Riêng bạn trai
của cô... chỉ cần cô khéo léo là được. Làm chỉ một thời gian ngắn thôi
mà.
Nhã Ân cắn môi. Sau cùng, cô đứng lên:
- Thôi, tôi không dám đâu. Xin lỗi chị vậy.
Ái Vân giữ tay Nhã Ân:
- Khoan đã. Sao cô không hỏi về số thù lao mà cô sẽ nhận?
Nhã Ân tò mò.
- Là bao nhiêu?
Ái Vân nói rành rọt.
- Mỗi tháng 5 triệu. Xong việc, thưởng 15 triệu nữa. Cô thấy sao?
Nhã Ân sửng sốt.
- Chị nói thật chứ?
- Sao không thật.
Nhã Ân ngồi phịch xuống ghế. Tai cô như ù đi. Số tiền cô vừa nghe làm cô
choáng váng. Trời ơi! Người phụ nữ này có điên không vậy?
Cô trố mắt nhìn Ái Vân thật lâu, khiến Ái Vân phì cười.
- Làm gì nhìn tôi kĩ vậy? Tôi rất bình thường mà.
Nhã Ân đỏ mặt.
- Tại... tôi không hiểu nổi.
- Cô không cần hiểu. Chuyện cũng dễ thôi mà.
Nhã Ân vẫn thắc mắc.
- Tôi muốn biết ông ấy là gì của chị?
Ái Vân bình thản.
- Là chồng tôi.
Cái gì? - Nhã Ân đứng bật lên - Tại sao chị lại làm như vậy chứ?
- Tôi đã nói là cô đừng hỏi. Tôi cần cô làm thì cô cứ làm. Tiền tôi trả
sòng phẳng và cũng không gây rắc rối gì cho cộ Được chưa?
Nhã Ân từ chối.
- Xin lỗi. Tôi thấy chuyện này nó thế nào ấy. Tôi không dám nhận.
Nói rồi, cô quầy quả bỏ đi. Ái Vân nói với theo.
- Tôi hi vọng cô sẽ suy nghĩ lại và liên lạc với tôi.
Ái Vân cũng về ngay sau đó. Cô có hơi buồn. Lễ nào cô