Polly po-cket
Ân Tình Mong Manh

Ân Tình Mong Manh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323732

Bình chọn: 8.00/10/373 lượt.

g thứ này ở đâu em có?

Nhã Ân hoảng sợ.

- Người ta cho em.

- Em nói đi . Những thứ này ở đâu em có ?

Nhã Ân hoảng sợ.

- Của người ta cho em.

- Người ta là ai ?

- Là... bà chủ của em.

Kỳ Cương trợn mắt.

- Bà chủ ? Bà chủ nào chứ ?

Nhã Ân vặn vẹo hai tay :

- Em... mới xin được việc làm, nhưng sợ anh không cho đi nên em giấu.

- Việc gì ?

- Khó nói lắm . Nhưng em thề là em chẳng làm gì sai cả.

Kỳ Cương gằn giọng :

- Nếu vậy, sao em phải giấu ? Cử chỉ lén lút mờ ám . Đã vậy, lại mặc

những bộ quần áo đắt tiền, hở hang . Công việc của em là gì vậy ?

Nhã Ân cúi đầu :

- Anh hãy tin em đi mà.

Kỳ Cương nâng mặt cô lên :

- Nghe đây Nhã Ân . Chuyện đi du học với anh không cần thiết . Cái anh cần là em . Một cuộc sống có em . Hiểu chưa ?

Nhã Ân phản bác :

- Nhưng nguyện vọng lớn nhất của đời anh là nó . Và cũng là nguyện vọng của em nữa.

Kỳ Cương quay đi :

- Anh không cần . Vì vậy, em đừng nhọc công vào những công việc không hay như vậy . Anh không chấp nhận.

Nhã Ân bối rối :

- Em làm gì mà anh bảo không hay kia chứ.

- Anh linh cảm . Nếu không phải thì em hãy nói cho anh nghe đi.

Nhã Ân cắn môi :

- Thôi được . Nhưng anh phải hứa là giữ bí mật . Được chứ ?

Kỳ Cương gật đầu :

- Được . Em nói đi.

Nhã Ân kéo Kỳ Cương ngồi xuống ghế :

- Là vầy, bà chủ của em nghi ông chồng có bồ . Nhưng ông ta rất tinh

khôn, nên bà không dám mướn người theo dõi . Bà ấy nói con gái như em,

ổng không nghi ngờ . Và để dễ trà trộn theo sau ông ấy ở những phòng

trà, nhà hàng, nên bà đưa cho em mấy bộ quần áo đó . Chuyện chỉ có vậy.

- Bà ta trả công cho em bao nhiêu.

- Tất nhiên là cũng hậu hĩ . Nếu xong việc bà ấy sẽ thưởng thêm nữa.

- Là bao nhiêu ? - Kỳ Cương gắt lên.

Nhã Ân rụt rè :

- Ba chục triệu cả thảy.

- Cái gì ? Kỳ Cương sửng sốt.

- Người ta rất giàu . Bao nhiêu ấy ăn nhằm gì . Anh có biết bả là ai

không ? Con gái duy nhất của ông giám đốc công ty xây dựng "Thành Đạt"

đó.

Nhã Ân cố giãi bày, vì cô rất sợ Kỳ Cương không bằng lòng.

Kỳ Cương lắc đầu :

- Những người giàu có thể chi món tiền vô lý như thế à ? Còn chúng ta,

để có được số tiền đó, anh sợ sẽ phải đánh đổi tất cả đấy.

Nhã Ân lắc đầu nguầy nguậy :

- Không có . Không có . Anh nhất định phải tin em . Em biết mình đang làm gì mà.

Kỳ Cương thở dài . Anh nhìn chằm chằm vào mặt Nhã Ân . Sau cùng, anh nói rất dịu dàng :

- Anh biết là em vì anh . Anh rất xúc động . Nhưng nếu có thể, em hãy từ bỏ công việc đó . Anh sợ lắm.

anh mỉm cười trấn an :

- Không sao đâu . Với lại em cũng đã nhận trước một số tiền . Không thể nói khác với người ta được nữa.

Kỳ Cương lộ rõ vẻ thất vọng . Anh lặng lẽ đứng lên, không quên nói với Nhã Ân :

- Nếu vậy, anh hy vọng em nhớ những gì anh nói.

Ái Vân tắt máy ghi âm . Những giọt nước mắt của cô rơi lã chã trên má .

Không hiểu sao cô thấy lòng đau nhói . Nhã Ân đã làm đúng chuyện cô yêu

cầu . Nhưng những lời âu yến của Nguyên Tân, những cử chỉ thân mật cô có thể tưởng tượng ra được không ngờ lại hành hạ cô đau đớn.

Thì ra Nguyên Tân đâu một lòng một dạ với cô . Anh ghen tuông ích kỷ giữ lấy cô chỉ để thỏa mãn lòng tự ái.

Trong khi cô giận anh, tưởng rằng có thể xa được anh, nhưng vẫn không tìm

được sự rung động nơi người khác, thì anh lại có thể âu yếm mặn nồng với một người không phải cô.

Được rồi, Nguyên Tân . Nếu vậy, tôi cũng không còn gì để hối hận nữa . Và anh sẽ phải suốt đời sống trong sự sám hối muộn màng. Kỳ Cương điên đầu với một lô câu hỏi rối rắm . Tại sao Nhã Ân lại có thể quen được với một bà chủ lớn như vậy ? Nhất định là phải có chuyện gì

giấu anh chứ không thể như lời Nhã Ân nói . Cái điệu bộ quýnh quáng của

Nhã Ân lại càng đáng nghi hơn nữa.

Không được . Có lẽ phải theo dõi Nhã Ân xem sao . Nếu không, Nhã Ân mà bị người ta lợi dụng thì tai họa không sao nói hết.

Nghe tiếng chân Nhã Ân nơi cầu thang, Kỳ Cương giả vờ loay hoay vẽ.

- Em đi chút nghe, Kỳ Cương.

- Ừ.

Kỳ Cương làm bộ thờ ơ . Chờ Nhã Ân ra khỏi cửa, anh lật đật khóa cửa, phóng theo.

Nhã Ân tung tăng nhảy chân sáo trên đường phố . Cái ba lô nhỏ cô đeo sau

lưng làm cho cô có vẻ một nữ sinh ngây thơ đến không ngờ.

Cô vừa nhận được điện thoại của Ái Vân . Chắc là nhận được cuộn băng ghi âm đó, chị ta hài lòng lắm.

Cô đi thẳng vào ngô nhà mà Ái Vân thuê cho cô để có thể gặp gỡ Nguyên Tân . Mở cửa phòng, cô đã thấy Ái Vân ở đó . Trông cô ta có vẻ buồn.

- Cô và Nguyên Tân hôm qua đã gặp nhau phải kkhông ?

Ái Vân hỏi một câu thật thừa . Nhưng cô không thể không hỏi.

Nhã Ân tinh ý hỏi ngay :

- Hình như là chị ghen ?

Ái Vân cúi đầu :

- Thú thật, tôi cũng không hiểu vì sao tôi lại đau lòng quá đỗi, trong khi tôi rất giận anh ta.

- Đương nhiên rồi - Nhã Ân ra vẻ thông cảm - Vì chị là vợ của anh ta

mà . Nhưng tôi cũng rất khổ khi phải làm những chuyện này . Nó làm cho

tôi áy náy khi gặp mặt người yêu của tôi . Và không biết tôi sẽ ra sao,

nếu người yêu tôi biết được.

- Nhưng cô nói cô làm vì người yêu mà ?

- Thì đúng như vậy . Nhưng cũng kh