
áp quen thuộc đó tràn lên trong phút chốc, khiến tim Bạch Ký Minh
đập dữ dội, cậu không dám nhìn, cúi đầu sang một bên.
Liêu Duy Tín một mặt làm bộ cài dây an toàn, một mặt
chăm chú nhìn vành tai trong suốt đỏ hồng của Bạch Ký Minh. “Cạch” một tiếng,
anh đã xử lý xong, lúc thu tay về còn vô tình chạm vào eo Bạch Ký Minh. Nhìn
Bạch Ký Minh như con thỏ rùng mình hoảng sợ, chiếc cổ trắng trẻo ửng hồng, Liêu
Duy Tín cười thầm trong lòng, miệng vẫn nghiêm túc nói: “Hừ, thế này là ổn rồi”.
Ba cô gái ngồi sau hoàn toàn không để ý chuyện mờ ám
đằng trước, cũng không nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Ký Minh, chỉ mải tán gẫu. Liêu
Duy Tín tâm trạng vô cùng tốt, khởi động xe lái ra khỏi bãi đỗ.
Đang giờ tan tầm, trên đường người xe tấp nập, lại thường
xuyên gặp đèn đỏ, cho dù là xe có tốt đến đâu cũng vô dụng, chẳng nhích lên
được. Liêu Duy Tín chẳng vội chút nào, thi thoảng góp chuyện với ba cô gái, ánh
mắt liên tục lướt sang phía Bạch Ký Minh.
Bạch Ký Minh một mực nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng bàn tay
siết chặt quai túi để lộ sự bất an trong lòng cậu. Hễ căng thẳng là cậu lại như
vậy, chỉ có điều chính cậu cũng không nhận ra.
Đương nhiên cậu biết Liêu Duy Tín có mưu đồ, cậu cũng
biết lúc này bản thân nên làm gì. Ví dụ thản nhiên tán gẫu với đồng nghiệp, kể
vài câu chuyện đùa vô thưởng vô phạt; hoặc là nhìn thẳng vào mắt Liêu Duy Tín,
vẻ mặt vô cùng tự nhiên; hay có thể thả lỏng người dựa vào ghế đánh một giấc…
Cậu tin là làm như thế vài ngày thì Liêu Duy Tín cũng tự biết rút lui, nhất
định sẽ buông tha mình.
Nhưng sao mà làm được? Cơn hoảng sợ lúc nãy vẫn chưa
biến mất, chỉ cần nghe thấy giọng của Liêu Duy Tín cậu lại không kiềm chế được
căng thẳng.
Một tiếng trên xe thật sự là tra tấn đối với Bạch Ký
Minh, vì thế khi xe vào đến trước cửa khu cậu ở, Bạch Ký Minh nhanh chóng nhảy
xuống, quay người định chuồn thẳng.
Phía sau vọng lại giọng nói của Liêu Duy Tín: “Ký
Minh, sáng mai bảy giờ chúng ta tập trung ở đây”. La Na nghe mà mắt sáng rực
lên: “Sáng mai giám đốc Liêu cũng đến đón chúng tôi sao?”.
Liêu Duy Tín cười: “Tại sao lại không chứ? Đằng nào
tôi cũng phải lái xe đi làm, có mọi người trò chuyện cũng đỡ chán”. Ba cô gái
đồng thanh hò reo, coi Liêu Duy Tín như cứu tinh của thế giới, làm Bạch Ký Minh
chỉ nói mỗi câu: “Không cần đâu, tôi tự đi được”, thế nhưng cổ họng lại cứng
ngắc, không tài nào mở miệng được. Cậu điều chỉnh tâm trạng, miễn cưỡng nói:
“Cảm ơn”, thì phát hiện Liêu Duy Tín và ba người kia đã đi xa rồi.
Suốt đêm Bạch Ký Minh ngủ không yên, chỗ eo Liêu Duy
Tín chạm vào như bị mèo cào, ngứa đến tận tim. Trong mơ toàn những cảnh quấn
quít mặn nồng của một tháng đó, trằn trọc mãi đến gần sáng mới mơ màng ngủ
được. Sáng tỉnh dậy đứng trước gương cố gắng trấn tĩnh bản thân, kết quả ra đến
ngoài cửa, nhìn thấy Liêu Duy Tín đang ung dung dựa thành xe chờ đợi, tim cậu
lại cất tiếng gào thét.
Liêu Duy Tín vào xe đã hỏi: “Mọi người ăn sáng chưa?”.
Mấy cô gái bắt đầu than thở: “Ăn gì mà ăn, cho đứa nhóc ăn cũng hết thời gian”.
“Dậy sớm thế này mà có gì ăn mới lạ đó.”
“Mua mấy cái bánh mì với túi sữa là xong.”
Liêu Duy Tín đưa mắt nhìn Bạch Ký Minh vẫn đang im
lặng, cười nói: “Ừ, đúng là xa thật, lúc mới chuyển đến đây tôi cũng không
quen. Thế này đi, chốc nữa chúng ta vào nhà ăn của Carrey, tôi mời mọi người
nếm thử đồ ăn của khách sạn chúng tôi xem thế nào?”.
“Thật chứ? Thật chứ?”
“Trời ơi, giám đốc Liêu tốt quá.”
“Có phiền giám đốc lắm không?”
Liêu Duy Tín cười: “Sao lại phiền được? Chỉ thêm vài
người thôi mà, ngày nào tôi cũng ăn sáng tại Carrey, chỉ sợ mọi người chê thôi,
chắc không ngon bằng căng tin trường mọi người đâu”.
Hết lần này đến lần khác chỉ biết lấy cớ trốn
tránh
Tại sao chưa bao giờ anh mất hết hy vọng về
em.
Hồ Điệp – Đào Triết
Đến chiều, sự rầu rĩ buồn bực suốt một ngày trời của
Bạch Ký Minh đã không thể kiểm soát nổi.
Lúc đó, cậu đang ngồi trong văn phòng dành riêng cho
đoàn tình nguyện Olympic do khách sạn cung cấp, trả lời thư của các đoàn tham
dự. Người của Cục thể thao, không tốt nghiệp tại các trường thể thao thì cũng
từng là vận động viên. Sắp xếp lịch thi đấu hay phân tích một chiến thuật nào
đó, đối với họ dễ như trở bàn tay. Nhưng với những công việc đòi hỏi khả năng
hệ thống và kiến thức lớn thì cần phải có tư duy rõ ràng rành mạch. Điểm mạnh
của Bạch Ký Minh nhờ đó mới được bộc lộ.
Đường Lâm rất coi trọng cậu, đặc biệt giao cho cậu phụ
trách văn phòng này, để cậu lên kế hoạch sắp xếp phối hợp đối nội đối ngoại.
Mặc dù Bạch Ký Minh chưa từng tham gia công việc hành
chính, nhưng nhờ kinh nghiệm làm giáo viên chủ nhiệm ba năm, cộng thêm tính
nhẫn nại tỉ mỉ khi công tác, mọi việc được cậu xử lý đâu ra đấy, hoàn toàn xứng
đáng với chức vụ được giao. Chỉ có điều cậu chưa thi đỗ tiếng Anh cấp sáu, mà
ngày nào cũng nhận được thư của các đoàn thể thao nước ngoài, còn phải hồi âm
nói rõ tình hình, thực sự làm cậu đ đầu, tâm trạng xuống dốc nhanh chóng.
Đúng lúc này, chuông điện thoại reo lên. Bạch Ký Minh
thở hắt một