
g thứ liên quan đến O’Neal, Garnett, Celtics,
cậu thuộc như lòng bàn tay. Ngay đến phim hoạt hình Slam Dunk chiếu lúc sáu
rưỡi trong chương trình dành cho thiếu nhi, cậu cũng thích thú ngồi xem. Liêu
Duy Tín trêu cậu: “Cậu xem có hiểu không thế? Không phải là đánh trận trên giấy
đấy chứ?”. Bạch Ký Minh hừ một tiếng: “Hôm nào chúng ta chơi thử, tôi sợ anh
chắc?”, rồi cậu nhướng mày khiêu khích.
(*) NBA: National
Basketball Association, giải bóng rổ nhà nghề dành cho nam tại Bắc Mỹ.
Lúc đó cũng đang diễn kịch sao? Liêu Duy Tín tựa đầu
vào thành sô pha, khẽ cười một tiếng. So với một Bạch Ký Minh thận trọng lý trí
lạnh lùng khi nãy, Liêu Duy Tín tin rằng con người tùy tiện hoạt bát vui vẻ
trong khoảng thời gian một tháng đó mới là Bạch Ký Minh thực sự. Những thứ ẩn
giấu bị cậu chôn sâu trong thời gian dài, thậm chí đến bản thân cũng đã cho đấy
là điều đương nhiên, hoàn toàn xem nhẹ cảm nhận của mình.
Bạch Ký Minh à, có lẽ cậu đã quá tàn nhẫn với bản thân
mình rồi.
Màu đen rầu rĩ, màu đỏ đau thương, không thoát khỏi
đôi mắt em.
Trái tim xanh xao, tiếng lòng thổn thức, không thoát
khỏi lòng bàn tay em.
Thần giao cách cảm (Hùng Thiên Bình)
Mấy cậu sinh viên uể oải nằm bò ra bàn. Nhẽ ra phải
tập luyện nhưng đúng lúc trưa nóng nhất, chẳng thà trốn trong phòng học tránh
nắng còn hơn.
Một cô gái tóc dài dè dặt tiến tới, giơ phong thư màu
hồng trong tay ra trước mặt Lạc Nhất Lân: “Đây là thư Mã Hiểu Phong nhờ mình đưa
cho cậu”. Lạc Nhất Lân chẳng buồn chớp mắt, chỉ nói: “Mang đi”. Cô gái đỏ bừng
mặt, lí nhí nói: “Cậu, cậu xem qua một chút được không?”.
Lạc Nhất Lân búng nhẹ một cái, bức thư tình vô tội rơi
xuống đất. Hắn đứng dậy, lê chân ra ngoài cửa, mấy học sinh còn lại vội vàng
theo sau. Mã Hiểu Phong đứng nấp ở cửa sổ ngoài hành lang nghe trộm, thấy cả
đám người bước ra, vừa lúng túng vừa xấu hổ, chạy biến mất tiêu. Lũ đàn em sau
lưng Lạc Nhất Lân vừa đi vừa ngoảnh đầu lại cười đểu: “Mê trai”.
Đang vào giờ giải lao, rất nhiều cô gái đứng ở hành
lang tựa vào lan can nhìn ra ngoài. Lạc Nhất Lân nhíu mày: “Bọn họ đang nhìn gì
thế?”. Một đàn em bật cười: “Đội xạ thủ đang chơi bóng rổ, đang nhìn trai đẹp
chứ sao”. Lạc Nhất Lân bĩu môi khinh thường, chợt nghe thấy đám con gái hét lên
đầy hưng phấn: “Thầy Bạch ném trúng rồi, ba điểm, đẹp quá đẹp quá! Thầy Bạch cố
lên!”.
Lũ đàn em cười không ngớt, đang định chửi một câu thì
phát hiện Lạc Nhất Lân đã mất tích lúc nào không hay.
Vốn dĩ Bạch Ký Minh không muốn chơi, thời tiết bức
bối, nhưng không chịu được sự nài nỉ quấy rầy của đội xạ thủ nên đành mặc đồng
phục đi ra.
Lúc Lạc Nhất Lân chen vào đám đông nhìn thấy Bạch Ký
Minh, cậu đang lấy đà nhảy lên, thong thả ném bóng, trái bóng đi một đường cong
hoàn mỹ trong không trung, sau đó trúng vào rổ, thêm một cú ném ba điểm tuyệt
đẹp, đám con gái xung quanh lại được một phen hò hét.
Hồi trung học, Bạch Ký Minh đã được huấn luyện cơ bản,
lên đại học là đội trưởng đội bóng rổ của trường. Hỗ trợ phòng thủ, cản không
cho đối phương đến gần rổ, ném bóng ghi điểm, chuyền cắt bóng, kỹ thuật nào cậu
cũng thành thạo. Một người thường ngày hiền lành vậy, trên sân bóng lại vô cùng
ác liệt, tốc độ rất nhanh, không chịu nhường đối phương một chút nào. Nhận
bóng, chuyền bóng, quay người ném bóng, động tác nào cũng gọn gàng mau lẹ, tư
thế linh hoạt khéo léo.
Bạch Ký Minh rẽ trái lướt phải, dắt bóng qua người,
ánh mắt Lạc Nhất Lân bám dính lấy cậu không rời. Cho đến khi cậu gập cổ tay,
quả bóng ngoan ngoãn chui vào rổ, hiệp một kết thúc với tám điểm cách biệt cho
đội cậu.
Bạch Ký Minh bước ra ngoài sân bóng, thì thầm mấy câu
với một thầy giáo khác, cậu cầm lấy một chai nước khoáng ngửa đầu uống. Dòng
nước chảy xuống yết hầu, mồ hôi trên mặt cũng từng giọt từng giọt trượt xuống
xương quai xanh, biến mất sau lớp áo. Lạc Nhất Lân cảm thấy cổ họng khô khốc,
mắt hoa cả lên, một lúc lâu mới trấn tĩnh lại được, thì Bạch Ký Minh đã đi mất
rồi.
Lạc Nhất Lân chửi thầm một tiếng: “Mẹ kiếp!”. Trong
lòng bực bội, toàn thân nóng bức khó chịu, cuối cùng không nhịn nổi, phải về
phòng lấy khăn, quyết định tắm nước lạnh ở nhà tắm chung trong trường.
Nhà tắm này mở suốt hai mươi tư giờ, để tiện cho các
sinh viên phải luyện tập vào buổi sáng và buổi tối. Lúc này đang trong giờ tập,
phòng để đồ không một bóng người. Lạc Nhất Lân chọn đại một ngăn đặt quần áo
vào, sau đó cởi hết đồ, cầm khăn đi vào phòng tắm.
Bên trong vọng ra tiếng nước chảy róc rách, hơi nước
chưa kịp trào ra, đã có thể nhìn thấy rõ một bóng người mảnh khảnh đứng dưới
vòi hoa sen duy nhất đang mở.
Bạch Ký Minh!
Cậu vừa xoa sữa tắm, toàn thân dính đầy bọt trắng,
chúng nhanh chóng bị cuốn theo dòng nước chảy xuống. Lúc cậu cúi lưng dội nước
lên chân, chiếc mông săn chắc cong lên, thẳng ngay tầm mắt Lạc Nhất Lân.
Đầu Lạc Nhất Lân nổ “ầm” một tiếng lớn, bụng hắn nóng
như lửa đốt.
Bạch Ký Minh hoàn toàn không biết đến sự bất thường
sau lưng mình, cậu lấy tay tắt vòi hoa sen, cầm khăn tắm lau người. Vô tình
ngẩng đầu