
c ôm trọn em, những
thứ em đã dành cho anh là điều tốt đẹp nhất trên đời”, “Anh lại quay đầu bay đi
tìm kiếm, mặc cho ký ức xưa làm anh rơi lệ. Anh không tin em đã quên, anh không
muốn bắt đầu một hành trình đơn độc, không có em, chạy trốn tới đâu tim anh
cũng tan thành tro bụi”.
Không thể biết được, Liêu Duy Tín sẽ không bao giờ
biết được. Bóng tối là lớp ngụy trang an toàn nhất, mạnh mẽ nhất, giấu kín tất
cả cảm xúc của cậu.
Và lời bài hát là vật trung gian tốt nhất, có thể phơi
bày tâm sự nhưng lại không làm người khác nghi ngờ.
Đây có gọi là thả lỏng bản thân không? Thì cứ thả lỏng
đi vậy, sự kinh ngạc và sợ hãi của lần gặp lại này đè nặng đến nỗi Bạch Ký Minh
không còn che đậy được nữa.
“Ông trời cũng thương xót anh, tình yêu lạnh giá sắp
khô héo, mặc cho gió tuyết đang bao phủ trái tim tan vỡ của anh.”
Giọng ca hoàn mỹ, phù hợp tâm trạng, bài “Chim tuyết”
để Bạch Ký Minh hát đúng là không thể hay hơn được nữa, cho đến khi âm thanh
cuối cùng hòa vào bóng tối, mọi người mới bừng tỉnh, vỗ tay reo hò ầm ĩ. Đỗ Tử
Thành bật đèn, khoảnh khắc bị đèn chiếu lên người, Bạch Ký Minh vội vàng quay
mặt đi, cười cười đặt micro xuống bàn.
Từ đầu đến cuối, Liêu Duy Tín không nói lời nào. Bạch
Ký Minh không nhìn anh, nhưng anh có thể nhìn thấy Bạch Ký Minh. Nhìn thấy sự
cô đơn lẻ loi trong đáy mắt cậu, nhưng chỉ trong chớp mắt, tất cả đã biến mất
không chút dấu vết nào. Cậu lại cười đùa vui vẻ với Đỗ Tử Thành như không có gì
xảy ra. Liêu Duy Tín cầm cốc bia lên, để cho dòng nước lạnh giá từ từ chảy
xuống cổ họng.
Hát đến nửa đêm, bọn họ mới thỏa mãn, cười sảng khoái
rời quán. Bia rượu vào nên gió đêm lướt qua một cái liền khiến bọn họ đau đầu
chóng mặt. Uống một mạch hai tăng, ngay đến Bạch Ký Minh cũng không chịu nổi,
đầu óc mơ màng quay cuồng chỉ muốn được ngủ.
Đỗ Tử Thành đỡ đồng nghiệp vào trong xe, giơ tay định
kéo Bạch Ký Minh thì bị Liêu Duy Tín ngăn lại, anh nói: “Mình đưa cậu ta về”.
Đỗ Tử Thành nhìn anh một cái, lại nhìn Bạch Ký Minh, không nói thêm nữa, quay
người lên xe.
Phải nói là lúc này Bạch Ký Minh vẫn còn chút tỉnh
táo. Cậu đặt ba cô đồng nghiệp vào ghế sau, mình thì ngồi ghế trước, vừa nhắc
bản thân đừng nói gì, vừa quay đầu ngắm phong cảnh bên ngoài cửa.
Có điều, chỗ ở của mấy cô gái quá xa, cho dù lái xe
lúc nửa đêm, cũng phải đi một vòng quanh thành phố, hơn một tiếng đồng hồ mới
đưa được họ về nhà. Liêu Duy Tín còn phải xuống xe, dìu từng người lên lầu, đưa
vào tận nhà mới yên tâm đi ra. Lúc anh hoàn thành nhiệm vụ với người cuối cùng
quay lại xe đã thấy Bạch Ký Minh đang ngủ ngon lành.
Liêu Duy Tín chỉnh nhiệt độ điều hòa cao hơn một chút,
tắt nhạc trên xe. Chần chừ một lúc, anh quyết định không gọi cậu dậy, lái xe về
căn nhà mà hai người đã từng sống.
Xe vào đến ga ra, Bạch Ký Minh vẫn tựa đầu vào ghế
ngủ. Đôi lông mi dài rũ xuống, dịu dàng mà ngoan ngoãn như một đứa trẻ, khuôn
mặt hơi ửng hồng vì men rượu. Liêu Duy Tín nhớ rất rõ, buổi sáng ngày thứ hai
bọn họ quen nhau, lúc cậu mở mắt tỉnh dậy, Bạch Ký Minh mà anh nhìn thấy đúng
là thế này.
Liêu Duy Tín nhẹ nhàng giơ tay vuốt má cậu, gạt những
sợi tóc rủ trước trán cậu. Bạch Ký Minh chỉ cảm thấy mặt mình hơi ngứa, cựa
người tránh né, mắt hơi mở ra, lơ mơ nhìn thấy Liêu Duy Tín. Trong cơn hoảng
hốt, lại ngỡ như bao buổi sáng trước đây, bất giác mỉm cười cầu xin: “Duy Tín,
tha cho tôi đi, tôi mệt quá”.
Câu nói vừa thốt ra, Bạch Ký Minh lập tức tỉnh ngủ,
giật mình thầm kêu “không xong rồi”, vội vã mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn thấy ngay
Liêu Duy Tín.
Bảo anh làm sao có thể không buồn
Em khuyên anh dập đi ngọn lửa trong
lòng
Anh còn có thể nói gì nữa đây
Nói gì đi nữa cũng đều sai.
Yêu phải thổ lộ ra sao (Triệu Truyền)
Bạch Ký Minh không có thời gian để ý đến sự vui sướng
phát điên trong mắt Liêu Duy Tín, cậu vội vàng cởi dây an toàn, mở cửa xuống
xe, quay người đi ra ngoài.
Chỉ cần vài bước Liêu Duy Tín đã đuổi kịp, một tay giữ
cậu lại: “Ký Minh…”. Bạch Ký Minh dừng lại, tim đập điên cuồng, chuyện này vượt
quá sức tưởng tượng của cậu, khiến cậu trở tay không kịp. Bạch Ký Minh nhắm
mắt, làm thầy giáo ba năm, cậu đã học được cách che giấu tâm trạng của mình.
Càng hoảng loạn lại càng phải điềm tĩnh, ít nhất vẻ mặt cũng phải bình tĩnh.
Không đợi cậu lên tiếng, bên tai đã vang lên giọng nói
của Liêu Duy Tín: “Ký Minh, chúng ta bắt đầu lại được không?”. Bạch Ký Minh
quay người, khuôn mặt bình tĩnh xa cách: “Giám đốc Liêu, tôi uống hơi nhiều một
chút, xin ngài đừng bận tâm. Ngài về nghỉ ngơi đi, tôi đi đây”.
“Ký Minh.” Liêu Duy Tín gọi giật lại, khóe miệng cong
lên cười gượng: “Không suy nghĩ cân nhắc gì ư? Tôi nghĩ là mình đã yêu cậu
rồi”.
“Yêu tôi?” Bạch Ký Minh giọng đầy châm biếm: “Giám đốc
Liêu tưởng đang diễn phim truyền hình chắc? Sau một đêm hoan lạc bạn tình biến
mất, sau đó chim sẻ biến thành phượng hoàng? Chỉ tiếc tôi không phải cô bé Lọ
Lem, giám đốc cũng không có giày thủy tinh. Đến đây thôi, chơi tiếp sẽ mất
hay”.
“Không phải chơi đùa, tôi rất nghiêm túc