
.”
“Đó là chuyện của anh, người mà anh yêu chỉ là Bạch Ký
Minh trong một tháng đó. Ban nãy mời rượu, anh chắc hẳn cũng thấy rồi, từ đầu
đến cuối tôi đều lừa anh, chẳng câu nào là thật cả. Cái anh chàng Bạch Ký Minh
đó thực chất chẳng phải tôi, chỉ là ngụy trang tạm thời mà thôi. Diễn kịch suốt
một tháng đã mệt lắm rồi, tôi không muốn tiếp tục nữa.”
Liêu Duy Tín cảm nhận được sự đùa cợt trong ánh mắt
cậu, thở dài, chậm rãi nói: “Tôi không phải một đứa trẻ, yêu một con người chân
thực hay chỉ là một hình bóng ảo tưởng, tự tôi có thể phân biệt rõ ràng. Cậu
đừng như vậy được không? Chúng ta vào nhà bình tĩnh nói chuyện”.
Bạch Ký Minh lắc đầu, nghiêm túc nói: “Giám đốc Liêu,
anh có tiền có quyền, không có tôi thì thiếu gì người khác, hà tất phải vậy.
Tôi chỉ là một người dân hết sức tầm thường, cũng chỉ muốn có một cuộc sống
bình thường nhất. Tình yêu của anh tôi không gánh nổi, chúng ta chia tay trong
vui vẻ thì hơn, hết Olympic thì không bao giờ gặp lại nhau nữa, trở thành hồi
ức đẹp, như vậy không hay hơn sao?”.
Liêu Duy Tín không nói gì, ánh mắt cháy bỏng sắc bén
nhìn thẳng vào mắt Bạch Ký Minh. Mới đầu Bạch Ký Minh còn có thể đối diện, dần
dần không chịu nổi, quay đầu đi chỗ khác.
“Đây là điều cậu mong muốn ư? Hồi ức tốt đẹp, sau đó lại
sống như cũ?” Liêu Duy Tín không hổ danh là Liêu Duy Tín, vừa liên tưởng từ đầu
đến cuối đã hiểu thấu tất cả, “Bạch Ký Minh, chỉ cần cậu nói một câu, trước giờ
chưa từng yêu tôi, tôi lập tức sẽ biến mất, tuyệt đối không quấy rầy cậu nữa,
thế nào?”.
Bạch Ký Minh siết chặt quai túi, muốn nói nhưng không
tài nào mở miệng được. Cậu cúi mặt, cắn môi, bộ dạng yếu đuối làm người ta đau
lòng. Liêu Duy Tín không chịu nổi, khẽ dịu giọng nói: “Ký Minh, thành thật một
chút được không? Thừa nhận rằng yêu tôi khó thế sao?”.
Bạch Ký Minh bất ngờ ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Không
khó! Đúng, tôi đã từng yêu anh, thế thì đã sao? Yêu cũng có nhiều loại, nếu bắt
tôi vì yêu anh mà phải đối mặt với sự căm ghét thành kiến của người khác, sự
thất vọng đau khổ của bố mẹ, thì tôi thà không yêu. Liêu Duy Tín, chúng ta
không sống một mình trên đảo hoang, chẳng ai đủ khả năng rời bỏ xã hội này. Tôi
không có dũng khí đó, cũng không có bản lĩnh đó, vừa phải gánh chịu vô số áp
lực thực tế, còn phải duy trì tình yêu nồng nàn như buổi ban đầu. Thay vì nhìn
nó dần dần thay đổi, hai bên đều đau khổ, chẳng thà dứt khoát cắt đứt ngay từ
đầu”.
Cậu nhìn thẳng Liêu Duy Tín, kiên định không chút nghi
ngờ: “Dù sao cũng phải sống hết đời, tôi chỉ muốn chọn một con đường dễ đi
nhất. Còn về hối tiếc, ai mà không có chứ? Có một số thứ quan trọng hơn tình
yêu nhiều”.
Bạch Ký Minh hít một hơi thật sâu, cố hết sức không để
mắt mình lộ ra chút đau khổ nào: “Một tháng đó, rất cảm ơn anh. Nhưng tất cả
dừng lại ở đây thôi…”.
Cậu không nhìn Liêu Duy Tín nữa, quay người đi ra khỏi
ga ra.
Liêu Duy Tín dựa vào thân xe, nghe tiếng bước chân
Bạch Ký Minh vang vọng trong ga ra vắng vẻ, cho đến khi không gian trở lại sự
tĩnh mịch vốn có.
Hóa ra Liêu Duy Tín cũng có lúc bị người khác từ chối,
anh tự cười mình, sờ túi không tìm thấy thuốc lá, đành thẫn thờ tiến về phía
thang máy.
Từ ngày Bạch Ký Minh bỏ đi, anh chưa từng quay lại nơi
này. Mọi thứ vẫn như cũ, trước cửa có hai đôi dép, màu xanh là của Bạch Ký
Minh, màu đen là của anh. Nhưng rất ít khi hai người đi đúng đôi của mình,
thường lê một chiếc đen một chiếc xanh kéo nhau lên giường.
Bạch Ký Minh rất chăm chỉ làm việc nhà nhưng lại ghét
lau chùi giày dép. Một hôm trời mưa cậu đi mua thức ăn về, giày da dính toàn
bùn, nhất định đợi Liêu Duy Tín về lau giày, nếu không lần sau ra ngoài vẫn cứ
thế. Buổi tối cậu nằm trên sô pha xem ti vi, lén đưa mắt nhìn Liêu Duy Tín đang
ngoan ngoãn lau giày ở gần cửa, đắc ý cười xấu xa.
Liêu Duy Tín vứt chìa khóa lên kệ giày, ngồi xuống sô
pha.
Sô pha bọc bằng vải, rất mềm, cũng rất rộng. Bạch Ký
Minh thích nhất đắp chăn mỏng rồi cuộn tròn trên sô pha, lúc thì gối đầu lên
tay ghế, lúc thì gối đầu lên đùi anh. Có điều cậu nói: “Đùi anh cứng quá, không
thoải mái bằng tay vịn”. Liêu Duy Tín cúi đầu, môi anh sắp chạm vào vành tai
cậu: “Đó là cơ bắp. Đùi phải săn chắc, không thì làm sao thỏa mãn cậu được?”.
Bạch Ký Minh liếc xuống dưới bụng anh, cười hì hì nói:
“Hình như để làm hài lòng tôi không cần dùng đùi đâu?”. Liêu Duy Tín lập tức
nằm đè lên cậu: “Vậy sao? Thực hành là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm chứng chân
lý, chúng ta thực hành thôi”.
Hai người rất ít khi ngồi trên sô pha ăn cơm, tối nào
Bạch Ký Minh cũng làm rất nhiều thức ăn, sau đó hai người chén sạch, cuối cùng
dựa vào nhau vỗ bụng, khiến Liêu Duy Tín chỉ nửa tháng đã tăng một cân, liền
chau mày chạy đi tập thể hình. Bạch Ký Minh sống chết không chịu đi cùng, làm
như đó không phải là đi tập mà như là lên pháp trường vậy. Dường như cậu ghét
tất cả các loại hình thể thao, à, không, cậu thích xem bóng rổ. Nhìn thấy
NBA(*) là hai mắt phát sáng, chiếu lại trận đấu từ năm hai nghìn cậu cũng
xem không biết chán. Tất cả nhữn