
cũng thế, thiếu quyết đoán, hỏi
ý kiến của anh ta chỉ tổ mất công, cậu phải thế này…”, nói rồi bước lên túm lấy
cổ áo Bạch Ký Minh, mặt mày hung ác dữ tợn hỏi: “Có đi không?”.
Bạch Ký Minh vội vàng giơ tay xin hàng: “Thôi thôi,
tôi phục tôi phục, đi nào đi nào”.
Quán Karaoke ngay sát nhà hàng, Liêu Duy Tín mời
khách, thuê ngay phòng to nhất, lại gọi thêm bia, hoa quả, đồ ăn vặt ở siêu thị
tầng một. Đằng nào ngày mai cũng không phải đi dạy, mấy thầy cô bắt đầu thả sức
hò hét. Đám nhân viên khách sạn là những chuyên gia tiệc tùng ngày nào cũng
được tôi luyện, chuyện nhỏ này không thành vấn đề. Bước vào phòng liền thi nhau
chọn bài, từ trữ tình, đến rock and roll, nhạc trẻ, nhạc cổ điển, chẳng cần
biết hát hay không, quan trọng là vui vẻ.
Bạch Ký Minh ngoan ngoãn trốn trong một góc, híp mắt
cười. Đỗ Tử Thành bước tới, hai người vừa uống bia vừa nói chuyện, chỉ trỏ này
nọ.
Mấy cô giáo và đám giám đốc hành chính hát được năm
sáu bài, lúc đầu còn hát đúng nhạc, đến khi vang lên giai điệu bài “Rock con
đường trường chinh” của Thôi Kiện, Đỗ Tử Thành cũng đứng dậy gào cùng: “Một hai
ba bốn năm sáu bảy”. Sau đó mọi người cười như điên.
Tiếp đến là “Biển rộng trời cao” của Beyond, “Không
còn gì” của Thôi Kiện, “Không chốn dung thân” của Hắc Báo, tất cả cùng đung đưa
gào theo bản nhạc, cổ họng đều khản đặc. Bạch Ký Minh ngồi một bên vừa nghe vừa
cười, còn vỗ tay khen hay.
Mãi mới hát xong, Đỗ Tử Thành ném micro đi, cười lớn
một tràng: “Mẹ kiếp, không phải người hát mà!”, khiến mọi người lại cười ầm
lên. Lúc mọi người vừa yên lặng thì một giai điệu quen thuộc vang lên, là bài
“Thiết huyết đan tâm” trong phim “Anh hùng xạ điêu”. Bài hát này là giấc mộng
của thế hệ 7X, nhất thời không ai nói gì, chỉ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng một
cô giáo dúi micro vào tay Bạch Ký Minh: “Hát đi, còn giả vờ”.
Bạch Ký Minh cười đứng dậy, đồng nghiệp lập tức vỗ tay
cổ vũ. Bạch Ký Minh rất tự nhiên cầm micro, hát theo điệu nhạc: “Vứt bỏ ân oán
chuyện đời, sát cánh bên nhau đi đến cùng trời cuối đất”. Giọng Quảng Đông rất
chuẩn. Có thể nhận ra hai người đã hát rất nhiều lần, cực kỳ ăn ý, cảm giác có
dáng vẻ của La Văn và Châu Ni (*). Hơn nữa thỉnh thoảng còn đưa mắt nhìn nhau,
ánh mắt tràn đầy tình cảm, dường như có trăm ngàn điều muốn nói, đều ở trong
bài hát.
(*)La Văn và Châu Ni: là
hai nghệ sĩ đã trình bày ca khúc “Thuyết huyết đan tâm” trong phim “Anh hùng xạ
điêu”.
Ánh mắt hai người quá đỗi nồng cháy, khiến cho người
bên Carrey có chút mơ hồ: “Hai người họ là một đôi à?”.
“Ha ha, đôi cái gì mà đôi, cô ấy có người yêu rồi.”
Một cô giáo trả lời, sau đó nói lớn: “Thôi hai cậu diễn đủ rồi đấy, còn diễn
nữa là xảy ra scandal mất”.
“Tiểu Bạch giỏi diễn kịch lắm, diễn như thật ấy, hay
là Châu Dương, cậu đổi đối tượng đi, bọn mình không nói cậu đâu.”
Nhân lúc có nhạc đệm, Châu Dương đáp trả: “Chịu thôi,
cứ nhìn vào ánh mắt anh Tiểu Bạch là mình lại nhập vai. Thôi xong, không lẽ em
thầm yêu anh rồi?”.
Bạch Ký Minh cười nói: “Em đừng đùa, đi mà hại người
khác ấy, anh không muốn làm vật hy sinh cho người khác đâu”. Châu Dương nghiến
răng định đập cậu một cái.
Đỗ Tử Thành ngồi bên nói: “Mọi người không biết đấy
thôi, hồi đó Bạch Ký Minh là hoàng tử bạch mã của trường chúng tôi, ngay tôi
cũng chỉ có thể đứng nhìn từ xa. Giỏi nhất là hát tình ca, ánh mắt đó, biểu cảm
đó, bất kể cô gái nào nghe cậu ta hát cũng cảm động phát khóc, lập tức lôi
người yêu đến phòng đăng ký kết hôn, không chút đắn đo”.
“Biến, là cậu chứ còn ai, đến cửa phòng hành chính dân
sự đăng ký lại hối hận, lấy cớ đi mua nước ngọt rồi chuồn luôn, làm mình phải
dỗ dành cô ta cả một buổi chiều, cậu còn mặt mũi mà kể ra nữa.”
“Đúng thế, nhưng sau đó không phải cô ta thích cậu
sao? Còn suốt ngày làm sushi cho cậu, ha ha, tình ý thế còn gì.”
Hai người lôi chuyện cũ trêu nhau, mấy cô gái cùng
nhau gây rối: “Bạch Ký Minh, thêm bài nữa. Bạch Ký Minh, thêm bài nữa”.
Bạch Ký Minh cười bất lực, cầm micro lên. Đỗ Tử Thành
nói: “Nghe hoàng tử bạch mã hát tình ca, phải tắt đèn”. Lập tức tất cả đèn phía
trước tắt hết, căn phòng rộng lớn chỉ còn ánh sáng nhấp nháy trên màn hình.
Mọi người im lặng, một giai điệu du dương chầm chậm
vang lên, đó là bài “Chim tuyết” của Hùng Thiên Bình.
“Đàn chim di cư bay về phương nam, gió thổi từng cơn
buốt giá. Em làm trái tim tôi đau đớn, nó đang rỉ máu vì em. Em bỏ rơi thế
giới, anh vẫn chờ em quay về.” Giọng hát trong vắt của Bạch Ký Minh như suối
chảy bên tai, thanh khiết mà mở ảo. Cậu ngồi xuống một chiếc ghế đặt gần màn
hình, đối diện Liêu Duy Tín đang ngồi trên sô pha.
Xung quanh Bạch Ký Minh sáng trưng, càng khiến màu đen
phía trước rõ ràng hơn, bao trùm toàn bộ mọi người, kể cả hình bóng kia. Cậu
nhìn thẳng vào góc đó, không thấy gì, lại càng an tâm. Cậu như đang hát cho
chính mình, lại như đang hát cho Liêu Duy Tín nghe, giọng hát chan chứa nỗi
tuyệt vọng và đau thương khôn cùng: “Anh không muốn bay về phương nam, dòng lệ
rơi xuống từng giọt. Đôi cánh trống trải này chỉ muốn đượ