
i lì trong phòng không thể lên
mạng không thể đọc báo, không thể buôn chuyện, chỉ sợ ngay đến Phật Tổ còn chán
muốn chết.
Bạch Ký Minh vốn hiền lành, liền cười xua tay, hai
thanh niên kia reo hò nhảy nhót, lao ngay lên tầng xem ti vi, Bạch Ký Minh cúi
đầu tiếp tục đọc “Hướng dẫn phục vụ”. Cũng không biết kẻ dở hơi nào đã dịch lại
theo yêu cầu của ủy ban Olympic quốc tế, thực sự là không ra gì, câu cú lủng
củng, lật đi lật lại nghiên cứu cả ngày cũng không phân nổi đâu là chủ ngữ, vị
ngữ, tân ngữ.
Bạch Ký Minh thở dài, tuyên bố bỏ cuộc. Sớm biết thế
này, thà đọc thẳng bản tiếng Anh, cho dù đoán cũng hiểu được tám chín phần.
Lễ tân trước cửa chợt cất tiếng êm ái: “Kính chào quý
khách”. Một vị khách bước vào, trước ngực đeo thẻ, nhìn dáng vẻ Bạch Ký Minh
biết ngay là một quan chức đi cùng đội Nhật Bản. Nếu đối phương không có vấn đề
gì thì cậu không cần chủ động bắt chuyện, vì thế Bạch Ký Minh cũng không để tâm
lắm, đang cân nhắc việc gọi một tình nguyện viên xuống thế chỗ để đi ăn tối
trước.
Đúng lúc đó, vị quan chức người Nhật kia không biết do
uống nhiều hay bản tính vốn có, mặt dày ngang nhiên sờ soạng eo cô nhân viên
phục vụ. Làm cô gái đang mặc bộ sườn xám màu đỏ vô cùng bối rối, vừa mỉm cười
vừa lùi về phía s. Ông ta không bỏ qua, lại tiến tới sờ mông nhân viên đó.
Bạch Ký Minh không nhịn nổi, đứng bật dậy, tiến về
phía đó, một tay kéo cô nhân viên ra s lưng. Cậu tức đến nỗi chỉ muốn cho hắn
mấy phát tát, nhưng vì địa vị hiện tại nên đành miễn cưỡng mỉm cười: “Xin lỗi,
tôi là nhân viên phục vụ Uỷ ban Olympic, ngài có vấn đề gì, tôi có thể giải đáp
cho ngài”.
Tên dê già mặt xị xuống bĩu môi, nói một tràng tiếng
Nhật. Bạch Ký Minh dĩ nhiên không hiểu gì, cũng không chịu quay lưng bỏ đi,
đang định lên tiếng thì nghe thấy giọng nói của Liêu Duy Tín bên cạnh: “Ký Minh,
để đấy cho tối .
Liêu Duy Tín bước lên, dùng tiếng Nhật nói vài câu với
tên đó. Mặt hắn lập tức tươi rói, nói một tràng “Sorry, sorry” rồi mới bỏ đi.
Liêu Duy Tín đuổi được vị quan chức người Nhật kia,
quay đầu đã thấy Bạch Ký Minh đang ngồi s bàn làm việc, tay cầm “Hướng dẫn
phục vụ”, dường như đang chăm chú nghiên cứu. Liêu Duy Tín rút một điếu thuốc
ra châm lửa, từ tốn tiến lại chỗ cậu, im lặng không nói gì.
Bạch Ký Minh nhịn rồi lại nhịn, nhịn rồi lại nhịn,
cuối cùng lên tiếng hỏi: “Hắn nói gì với anh?”.
“Chẳng có gì.” Liêu Duy Tín nheo mắt lại, nhìn mái tóc
mềm mại của Bạch Ký Minh, “Chẳng qua hắn tưởng chúng ta có loại dịch vụ đó”.
“Ồ.” Bạch Ký Minh cũng không tức giận trả lời: “Nhưng
mà chúng ta cũng sơ suất, lần s phải nhớ thông báo thêm một câu cho đội Nhật
Bản: Gái, mời tự mang theo”.
“Không chỉ vậy đâu, còn phải tự chuẩn bị thêm vài thứ,
chứ khách sạn chúng ta không có nghĩa vụ cung cấp.”
Bạch Ký Minh ngẩng đầu: “Làm thế nào anh đuổi được hắn
đi?”.
Liêu Duy Tín nhún vai: “Thì nói rõ tình hình thực tế
khách sạn chúng ta, giới thiệu cho hắn một địa chỉ, mời hắn tự đi tìm”.
Bạch Ký Minh cười nhạt: “Đối với mấy chuyện này giám
đốc Liêu thông thuộc quá mà.”
Liêu Duy Tín cho rằng câu nói trên có chút ghen tức,
mỉm cười nói: “Thật ra chỗ đó cậu cũng biết, số XX đường XX”.
Bạch Ký Minh ngẩn ra, hỏi lại: “Cái gì?”.
Liêu Duy Tín chớp mắt: “Đại sứ quán Nhật bản, số XX
đường XX”.
Bạch Ký Minh trợn trừng mắt không dám tin, đột nhiên
bật cười, cậu vội vàng cúi đầu lấy tay che miệng, cười tủm tỉm. Cử chỉ này của
cậu thật tình làm Liêu Duy Tín yêu quá đỗi, anh khẽ thở dài, nói: “Ký Minh, cậu
vẫn chưa ăn tối. Tôi ngồi đây trông hộ cậu một lúc, cậu đi ăn đi được không?”.
Bạch Ký Minh ho mấy tiếng, bình tĩnh trở lại: “Cảm ơn
ý tốt của giám đốc Liêu, có điều không cần đâu”.
“Ký Minh, cậu đừng cứng đầu như thế, không ăn cơm đúng
bữa sẽ bị đau dạ dày.”
“Giám đốc Liêu, tôi nghĩ chúng ta không thân cho
lắm...” Bạch Ký Minh làm mặt lạnh, đang định nói tiếp thì một giọng khác xen
vào: “Ê, có thôi đi không nào, làm trò quỷ gì thế”. Là Đỗ Tử Thành, không biết
anh ta đến từ lúc nào. Còn có người đẹp theo cùng, cô nàng đang tò mò ngạc
nhiên nhìn vẻ mặt lúng túng của Bạch Ký Minh, rồi quay ra nhìn khuôn mặt bình
thản của Liêu Duy Tín, cuối cùng ngơ ngác thốt lên một câu: “Hai người này...
thật BL”.
BL nghĩa là gì, Bạch Ký Minh không thể nào không biết,
hồi đó vì muốn tìm hiểu về đồng tính, cậu còn đọc cả bộ truyện tranh kinh điển
“Nô lệ tuyệt đẹp”. Cậu đã luôn cố gắng vạch rõ ranh giới, sợ bị người khác nhìn
ra mối quan hệ của mình với Liêu Duy Tín, không ngờ trong nháy mắt đã bị cô gái
xa lạ này vạch trần, cho dù cậu có lạnh lùng kiềm chế thế nào, cũng không thể
tiếp tục che giấu, khuôn mặt bắt đầu đỏ ửng. May mà chỗ này chỉ có bốn người
bọn họ, nếu bọn La Na, Triệu Hạc Nam cũng ở đây, nhìn phản ứng của Bạch Ký
Minh, thì không hiểu cũng phải hiểu ra thôi.
Liêu Duy Tín không muốn nhìn thấy Bạch Ký Minh bối rối
khó xử trước mặt người khác, không đợi Đồ Tử Thành mở miệng, anh đã tranh nói
trước: “Hướng Vũ, em đừng có đùa nữa”, rồi quay ra nói với Bạch Ký Minh: “Ký
Minh, chắc cậu vẫn c