Duck hunt
Anh Chỉ Cần Em

Anh Chỉ Cần Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321811

Bình chọn: 7.5.00/10/181 lượt.

tốn ngồi xuống, mỉm cười: “Nói cái

gì?”.

“Tình sử của anh và Liêu Duy Tín đó”. Trinh Hướng Vũ

thiếu điều cầm bút ghi chép, chắc ngồi trên lớp cô nàng cũng không chăm chú

nghe giảng như thế này, “Nhất định là đau khổ triền miên, trắc trở cảm động lắm

nhỉ?”.

Bạch Ký Minh không lên tiếng, liếc Đồ Tử Thành một cái

nữa. Rốt cuộc Đồ Tử Thành cũng biết mình không thoát khỏi có liên quan trong

chuyện này, hắng giọng một tiếng nói với vị hôn phu của mình: “Không phải anh

đã kể hết cho em rồi sao, còn hỏi Ký Minh làm gì?”.

“Anh ta là đương sự, đương sự anh hiểu không hả?” Cô

nàng không hổ danh học luật, lôi ngay từ chuyên ngành ra, “Anh biết rõ hơn cả

đương sự chắc?”.

“Vợ à, đằng nào đây cũng là chuyện của bọn họ, em...”,

Đồ Tử Thành kiên trì cố gắng.

“Sao lại gọi là chuyện của bọn họ? Anh là bạn học của

Tiểu Bạch, em là bạn Liêu Duy Tín, quan tâm một chút cũng không được sao?”,

Hướng Vũ trừng mắt. Đồ Tử Thành lập tức biến thành con rùa rụt cổ, chỉ dám lẩm

bẩm trong miệng: “Quan tâm cái gì, nhiều chuyện thì có...”.

Bạch Ký Minh uống một ngụm nước, từ tốn nói: “Hướng

Vũ, có vài chuyện hình như em hiểu lầm rồi”.

“Không thể nào.” Trình Hướng Vũ kiên định trả lời,

“Anh có nghe thấy câu này chưa? Trên đời này, chỉ có hai thứ không thể che giấu

được, một là bị nấc, hai là tình yêu”. Đồ Tử Thành khẽ thêm vào: “Còn đánh rắm

nữa”.

“Anh im mồm, chỗ nào mát thì ra đấy đợi đi.” Trình

Hướng Vũ hơi bực mình.

“Anh chẳng đi đâu cả.” Đỗ Tử Thành bắt đầu nịnh nọt,

“Ngồi cạnh vợ là mát nhất”.

“Biến, ai là vợ anh? Tôi nói cho anh biết Đồ Tử Thành,

đừng chọc tôi không vui, cẩn thận tôi cho anh nghỉ luôn đấy”

“Không dám không dám, niềm vui của vợ chính là niềm

vui của anh.” Đồ Tử Thành ưỡn ngực, hất cằm với Bạch Ký Minh: “Cậu, mau nói

đi”.

Bạch Ký Minh lắc đầu bất đắc dĩ: “Cậu là một tên phản

đồ bẩm sinh, may mà không đẻ vào thời kháng chiến chống Nhật”. Đỗ Tử Thành cười

hì hì, bộ mặt không có tí ngượng ngập nào: “Cậu tốt hơn Liêu Duy Tín nhiều, hắn

nói mình là nỗi sỉ nhục của đàn ông”.

Bạch Ký Minh gật đầu: “Ừm, rất có hình tượng”.

“Này này.” Trình Hướng Vũ gõ bàn, “Các anh đừng có

chuyển đề tài đánh trống lảng”.

Bạch Ký Minh hít một hơi, nghiêm túc nói: “Hướng Vũ,

sợ là phải làm em thất vọng rồi. Anh và Liêu Duy Tín đã là chuyện quá khứ, nếu

Đồ Tử Thành cũng kể hết toàn bộ câu chuyện cho em rồi, thì chắc em cũng biết về

giao dịch giữa bọn anh. Em chơi thân với Liêu Duy Tín, cũng biết anh ta là

người dứt khoát, trùng hợp là anh cũng vậy. vấn đề này dừng tại đây được không?

Đừng làm khó anh, cũng đừng làm khó Tử Thành nữa”.

“Ai nói đã là chuyện quá khứ? Ai nói đó là giao dịch?”

Trình Hướng Vũ không bằng lòng nói, “Anh không thẳng thắn bằng Liêu Duy Tín, anh

ấy đã thừa nhận rõ ràng với em, anh ấy yêu anh”.

“Đó là chuyện của anh ta, không liên quan đến anh, em

có vấn đề gì cứ đi hỏi anh ta ấy.” Bạch Ký Minh nói giọng nhẹ nhàng, nhưng lại

cương quyết, cậu đặt cốc xuống đứng lên, “Xin lỗi, Hướng Vũ, Tử Thành, mình

phải về viết bản tổng kết, lần sau có thời gian chúng ta lại nói chuyện”.

Hôm qua Trình Hướng Vũ mới quen bạn học của người yêu,

trông cậu hiền lành, cứ tưởng dễ nói chuyện hơn Liêu Duy Tín, ai dè lại ngang

bướng, nói chuyện không chút tình cảm nào. Thấy cậu sắp bỏ đi, trước tình thế

cấp bách cô vội nói: “Bạch Ký Minh, rõ ràng anh cũng có cảm tình với anh ấy,

sao không dám thừa nhận?”.

Bạch Ký Minh làm như không nghe thấy, tiếp tục bước

đi. Trình Hướng Vũ đứng dậy hét lớn: “Bạch Ký Minh, anh có biết tại sao hôm nay

Liêu Duy Tín lại không đến không?”. Bạch Ký Minh dừng bước, nhưng không quay

đầu. Trình Hướng Vũ nói từng chữ rành rọt: “Anh ấy bị người nhà ép đi xem mặt,

đối phương là một cô gái dịu dàng, xinh đẹp tốt bụng. Nếu anh cứ tiếp tục trốn

tránh che đậy như thế, anh ấy sẽ bị người khác cướp mất”. Lời nói vừa dứt, chỉ

thấy sau lưng Bạch Ký Minh cứng đờ, Trinh Hướng Vũ mừng thầm: Dùng chiêu khích

tướng, xem anh có chịu hiện nguyên hình không?

Bạch Ký Minh quay người, cười thản nhiên: “Như thế có

phải tốt không? Mọi người đều vui vẻ, nói hộ là mình chúc phúc anh ta”, dứt lời

liền đi ra phía cửa.

Trình Hướng Vũ há mồm trợn mắt nhìn theo, Đồ Tử Thành

cũng đứng lên: “Anh đã nói mà, Tiểu Bạch lúc nào cũng thế, trong lòng càng khó

chịu, thì ngoài mặt lại càng không để người ta thấy. Đã bảo em đừng hỏi cậu ta,

bây giờ thì hay rồi, nếu Liêu Duy Tín biết thì chắc chắn sẽ lấy chuyện công báo

thù riêng, đời anh sắp thảm rồi”.

“Biến! Anh Liêu đâu có hẹp hòi như thế.” Trình Hướng

Vũ bĩu môi, “Sao em biết được con người anh ta lại phiền phức thế? Hứ, điển

hình của một em thụ khó chiều. Tôi thề nếu không đẩy anh vào lòng của Liêu Duy

Tín, tôi không mang họ Trình!”.

“A.” Đồ Tử Thành vội vàng góp ý, “Vậy em có thể đổi

thành họ Đỗ”.

“Đồ cái đầu anh ấy, đều tại anh cả.” Trình Hướng Vũ

lại trừng mắt. Đồ Tử Thành than thở, “Sao lại tại anh chứ, anh có trêu ghẹo gì

ai đâu?”.

Bạch Ký Minh không rõ lắm mình đã về đến nhà như thế

nào, không biết có phải thời tiết bí bác