
trạm xe buýt. Ở đó rất đông người đã đứng đợi, xe vừa đến, liền tranh nhau
chui lên. Bạch Ký Minh nhíu mày - cậu mãi mãi không thích nghi được với
những nơi đông người. Hai ba chiếc xe đã rời đi rồi, cậu mới theo dòng
người lên xe.
Liêu Duy Tín lái chiếc Mercedes-Benz chậm rãi theo sau chiếc xe buýt
232, đột nhiên cảm thấy bản thân có chút nhạt nhẽo, đành cười một cái,
nhấn ga vượt qua chiếc xe buýt, chạy về phía khách sạn.
Giải đấu thử kết thúc không có nghĩa là được nghỉ ngơi, tất cả nhân
viên của ủy ban tổ chức Olympic đều chuyển đến làm việc tại nhà thi đấu
trung tâm, tìm ra vấn đề, viết tổng kết để chuẩn bị cho Olympic năm sau. Công việc đánh máy đều do Bạch Ký Minh đảm nhiệm, tư liệu kê từng chồng cao ngất trước mặt, lúc cậu bớt được chút thời gian nhìn đồng hồ, đã
hơn ba giờ chiều.
Triệu Hạc Nam rón rén tiến lại phía cậu, tỏ vẻ thần bí hỏi: “Chuyện
hôm trước tôi bàn với cậu có được không?”. Bạch Ký Minh ngớ người lúc
lâu mới nhớ ra mấy hôm trước chị Triệu có ý giới thiệu người yêu cho
cậu.
“Cô bé ở cạnh nhà chị, thân thế gốc gác rõ ràng. Nhà cửa điều kiện
rất tốt, bố mẹ là người có văn hóa, cậu đến gặp là biết, tính cách cũng
dịu dàng ít nói...”
Bạch Ký Minh dường như không nghe thấy Triệu Hạc Nam nói gì, những
hàng chữ đen sì nhảy múa trên giấy tờ, khiến cậu hoa mắt chóng mặt.
Triệu Hạc Nam vẫn lải nhải không dứt: “Nhà người ta có mấy căn hộ cơ, cũng không quan tâm nhà cậu điều kiện ra sao. Chỉ cần cô bé ưng ý, thì
thế nào cũng được..
Bạch Ký Minh nhìn ra bãi đậu xe vắng vẻ bên ngoài, cột xi măng to lớn cứng ngắc, trần nhà xám xịt chăng đầy ống thép và dây điện. Đi qua
những bức tường xi măng bí bách và tòa nhà đối diện, sẽ nhìn thấy một
khoảng trời trắng bệch.
Phòng làm việc sau khi sửa sang tỏa ra mùi formaldehyde (*) khó chịu
làm người ta ngột ngạt, Bạch Ký Minh đột nhiên cảm thấy toàn thân rã
rời, trước giờ cậu đã sống như thế nào? Tại sao phải ngồi ở đây? Sau này sẽ ra sao? Dường như mọi thứ đều không quan trọng nữa, cô gái đó, xinh
đẹp hay dịu dàng, hoạt bát hay cởi mở, có liên quan gì?
(*)Formaldehyde: hợp chất hữu cơ íòmanđêhít (còn được biết đến
như là mêtanal), ở điều kiện bình thường là một chất khí có mùi hăng
mạnh. Công thức hóa học của nó là H2co.
“Đằng nào cũng phải sống cả đời với một ai đó.” Hồi đó cậu đã trả lời như vậy với Liêu Duy Tín sao?
Bạch Ký Minh ngẩng đầu, mỉm cười với Triệu Hạc Nam: “Tối nay có được
không chị?”, cậu nghe giọng mình nhẹ tênh, ẩn chứa sự bình thản có chút
vô vọng và sự hờ hững tàn khốc, “Tối nay em rảnh”.
Buổi tối trôi qua rất vui vẻ, Triệu Hạc Nam đi cùng Bạch Ký Minh, còn cô gái thì đến với mẹ. Địa điểm là quán KFC gần đường Bắc Hành.
Mẹ cô gái ưng Bạch Ký Minh ngay từ cái nhìn đầu tiên, bà thấy cậu là
một chàng trai khiêm tốn biết điều, tướng mạo tuấn tú. Bà kéo Triệu Hạc
Nam ra một góc thì thầm không ngớt.
Hai người trẻ trò chuyện cũng rất ăn ý. Cô gái rụt rè mà không giả
tạo, phóng khoáng mà không phô trương, đôi mắt trong veo như nước. Hai
người bắt đầu từ chủ đề Olympic tới bóng đá bóng rổ, các bài hát được
yêu thích, điện ảnh truyền hình, văn học cuộc sống, như thể không bao
giờ hết đề tài. Bữa ăn nhanh kéo dài tận tám giờ tối khi KFC đóng cửa.
Bạch Ký Minh kiên quyết gọi taxi đưa hai mẹ con và Triệu Hạc Nam về nhà, sau đó mới quay về.
Người mẹ vô cùng hài lòng, khen cậu hết lời. Cô con gái đỏ ửng mặt,
cũng gật đầu đồng ý. Triệu Hạc Nam đắc ý lắm, tiễn hai mẹ con về nhà rồi vội vàng tắm một cái, cũng chẳng buồn ngó ngàng đức lang quân, ngồi
xuống sô pha lập tức gọi điện cho Bạch Ký Minh: “Thế nào, Tiểu Bạch? Tôi nói không sai, cô gái này rất ổn, bây giờ khó mà tìm được người ngây
thơ như vậy lắm”.
Bạch Ký Minh khách khí trả lời suýt nữa khiến Triệu Hạc Nam ngất xỉu: “Cô ấy đúng là rất tốt, chỉ e không hợp với em lắm”.
Triệu Hạc Nam tuyệt đối không ngờ được Bạch Ký Minh lại nói thế, ngơ
ngác một lúc lâu mới hỏi lại: “Chỗ nào không họp?”. Bên kia vang lên
tiếng tút tút, hóa ra Ký Minh sớm đã gác máy rồi.
Cái cậu Bạch Ký Minh này, Triệu Hạc Nam có chút bực mình, đang định
ấn số thì đức lang quân trong phòng ngủ gọi cô: “Mười giờ rồi, em không
định đi ngủ à? Có chuyện gì mai nói không được sao?”, Triệu Hạc Nam bất
mãn đặt điện thoại xuống, bước vào phòng ngủ.
Lúc Bạch Ký Minh từ chối ý tốt của Triệu Hạc Nam, cậu đang nằm trên
giường mình. Cậu không bật đèn, đôi mắt mở trừng trừng nhìn bóng tối
đang chậm chạp bao phủ giống như một chiếc miệng rộng đen ngòm nuốt
chửng lấy cậu.
Đó là một cô gái tốt, Bạch Ký Minh thậm chí có thể nhớ được hàng mi
cong và cặp mắt sáng như sao lúc cô cười. Một cô gái tốt như thế, là bảo bối trong lòng bố mẹ, sẽ là một người vợ hiền mẹ tốt. Còn cậu, sẽ an
phận thủ thường, hàng ngày đi làm, là một người chồng dịu dàng biết quan tâm, một đứa con hiếu thảo với cha mẹ, một ông bố ân cần điềm đạm.
Cậu tin cậu có thể làm được, cho dù là cả một đời.
Nhưng, cậu không thể làm như thế được.
Trái tim sớm đã bị chiếm đóng và tình yêu không vẹn toàn của cậu làm sao xứng với