
cô gái trong sáng tốt bụng như vậy?
Bạch Ký Minh chưa bao giờ căm ghét lý trí của mình như lúc này. Cậu
hiểu rõ rằng mình sẽ không thể yêu cô gái kia, nói cách khác, không bao
giờ có thể yêu bất cứ người con gái nào. Cậu có thể giả vờ như không có
gì xảy ra, đeo tấm mặt nạ cẩn thận chu đáo, sống cuộc đời tầm thường của mình. Nhưng bỗng nhiên nghĩ lại, cậu nhận ra người đàn ông đó, mối tình nồng cháy đó, hồi ức điên cuồng mà mê đắm đó, đã theo sát cậu lúc nào
không hay, ẩn nấp tận nơi sâu nhất đáy tim, vĩnh viễn không thể thoát
khỏi.
Một người con gái tốt như cô, xứng đáng được hưởng một mối tình ngọt
ngào lãng mạn nhất thế gian, có một người chồng toàn tâm toàn ý yêu
thương cô.
Còn mình, không thể cho cô được.
Bạch Ký Minh nhắm mắt lại, có một thứ cảm giác dường như gọi là cô đơn siết chặt lấy cậu, không cách nào ngăn được.
Đúng lúc này di động vang lên. Bạch Ký Minh cầm lấy, ấn nút nghe.
“Ký Minh.” Là Liêu Duy Tín, “Đừng cúp máy được không?”.
Bạch Ký Minh không cúp máy. Có lẽ đêm đen bất tận đã làm mềm lớp vỏ
bọc kiên cố của cậu, cũng có thể sự thật vừa lĩnh hội vừa rồi đã khiến
cậu khó mà tiếp tục chịu đựng một mình.
Tóm lại, Bạch Ký Minh nằm trên giường, để cho âm thanh dịu dàng trầm
thấp đó vang lên bên tai: “Cậu không chịu gặp tôi, vậy tôi sẽ không xuất hiện trước mắt cậu nữa. Nhưng tôi muốn nói chuyện với cậu, chỉ một lúc
thôi, được không?”, Liêu Duy Tín ngừng một chút, như đợi câu trả lời của Bạch Ký Minh.
Bạch Ký Minh không lên tiếng, Liêu Duy Tín khẽ cười: “Tôi không muốn
làm phiền cậu, nếu cậu không muốn nghe, cứ cúp máy là được”. Anh lại
dừng lại, dường như đang nghĩ nên tìm từ nào để diễn đạt, “Từ trước đến
nay, đều là cậu nói, cậu không cho tôi có cơ hội được nói câu nào. Tôi
biết cậu không tin tôi, có lẽ do tôi không đáng được tin tưởng. Nhưng
không sao cả, tôi sẽ cho cậu thấy thành ý của tôi. Có lúc lời nói của
cậu thực sự làm người khác rất đau đớn, tôi sắp không chịu nổi rồi”.
Liêu Duy Tín cười, “Có phải ai làm giáo viên cũng nói năng sắc bén như
thế?”.
“Hôm nay Trình Hướng Vũ đã gọi điện kể hết mọi chuyện cho tôi. Cái
tên Đồ Tử Thành, vợ mình cũng không quản nổi... Tôi không đi xem mặt,
thực ra bố mẹ tôi đều biết tôi là người đồng tính, họ biết từ rất lâu
rồi. Tôi không muốn giấu giếm điều gì, sự thật là như vậy, chúng ta chỉ
còn cách chấp nhận thôi.”
“Hôm qua tôi đi ký một họp đồng quan trọng, đi từ sáng sớm, đến tối
mới lên máy bay về. Lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều, không chờ cậu
trước cổng khách sạn đưa cậu về, sợ cậu lại hay nghi ngờ. Cậu lúc nào
cũng nghĩ lung tung, tự đưa mình vào ngõ cụt rồi không tìm được lối ra.” Liêu Duy Tín vội vã thêm một câu: “Không phải tôi trách cậu, chỉ
là...”.
Anh ngập ngừng, sau đó dịu giọng nói: “Nhìn thấy cậu trong lòng đau
khổ nhưng bề ngoài cứ tỏ ra bình thản, tôi cảm thấy rất đau lòng...”.
Bạch Ký Minh vẫn không nói gì, chỉ cảm thấy nỗi xót xa dâng lên làm
lồng ngực trĩu nặng. Dường như có thứ gì đó muốn phun trào ra ngoài
nhưng lại nhanh chóng bị đè xuống, cậu cố gắng điều chỉnh hơi thở bình
thường trở lại.
Liêu Duy Tín không phát hiện ra sự khác thường của Bạch Ký Minh, khe
khẽ nói tiếp: “Có lẽ cậu cảm thấy tôi rất phiền phức, nhưng tôi thực sự
chỉ muốn đối tốt với cậu hơn chút, cũng muốn cậu có thể đối tốt với
chính mình hơn. Đừng quá ép buộc bản thân, thực ra cậu không kiên cường
như cậu tưởng. Tôi nói như vậy, cậu có giận không? Tôi chỉ sợ cậu sống
như thế mệt mỏi quá, tự mình nghiền nát chính mình”.
Liêu Duy Tín không nói nữa, căng thẳng phán đoán phản ứng của Bạch Ký Minh. Bạch Ký Minh vẫn không cúp máy, anh lặng lẽ thở phào, tiếp tục
nói: “Cũng muộn rồi, mai cậu còn phải dậy sớm đến nhà thi đấu trung tâm, mau đi ngủ đi. Đóng chặt cửa sổ, đắp chăn cẩn thận. Chắc cậu không biết là buổi tối khi ngủ cậu hay đạp chăn, nửa đêm tôi thường phải thức dậy
đắp chăn cho cậu”.
Liêu Duy Tín cười nhẹ một tiếng, hai bên vẫn im lặng, chỉ nghe thấy
tiếng thở của đối phương vang lên rõ ràng bên tai, tựa như có thể cảm
nhận được hơi ấm của người kia đang phả lên mặt mình.
Một lúc lâu, Liêu Duy Tín trầm giọng nói: “Ký Minh, tôi yêu cậu”.
“Bộp” một tiếng, Bạch Ký Minh cúp máy, cậu cuộn tròn trong chăn, giống như đứa trẻ lạc đường không nơi nương tựa.
Bạch Ký Minh đã khóc.
Không biết có ai nói với em chưa anh rất để tâm.
Để tâm khoảng cách của thành phố này
Không biết có ai nói với em chưa
(Trần Sở Sinh)
Sáng hôm sau, đang lúc Bạch Ký Minh mặc áo khoác vào
người thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Thì ra là nhân viên quán ăn nhanh dưới lầu
đến đưa sữa đậu nành và quẩy vừa ra lò. Tiền đã thanh toán rồi, nhân viên chỉ
việc đưa đồ ăn đến theo địa chỉ có sẵn mà khách yêu cầu.
Bạch Ký Minh đặt áo khoác xuống, lấy kéo cắt nắp hộp
nhựa, đổ sữa đậu nành nóng hổi ra bát, uống một hớp, cảm thấy rất ấm bụng.
Bắt đầu từ hôm đó, bất luận bữa sáng hay bữa tối, nhân
viên các quán ăn luôn xuất hiện đúng giờ đưa đến tận tay Bạch Ký Minh. Đúng
chín giờ tối, Liêu Duy Tín sẽ gọi điện tới, sau đó nói chuyện mất một