
xám, màu câu đối dán hai bên cửa đã nhòe
nhoẹt. Chữ “Phúc” ngược cũng chỉ còn nửa dưới, nửa trên đã bị vô số tờ
rơi màu trắng hoặc đỏ che kín. Không tìm thấy chuông cửa hay mắt thần
nào, Liêu Duy Tín do dự một chút, dùng tay gõ cửa.
Hai phút sau, bên trong vọng ra giọng nói của Bạch Ký Minh: “Ai
thế?”. Gần như cùng một lúc, cánh cửa mở ra. Liêu Duy Tín không lên
tiếng, không nhầm chút nào, anh nhìn thấy vẻ kinh ngạc mà Bạch Ký Minh
không kịp che giấu.
Nhưng chỉ thoáng chốc, Bạch Ký Minh đã lạnh lùng trở lại. Liêu Duy
Tín không đợi cậu từ chối, nói trước: “Ký Minh, tôi đem bữa sáng tới,
cậu ăn trước đã được không?”.
“Giám đốc Liêu khách sáo quá, có điều là tôi thấy không cần thiết”, giọng của Bạch Ký Minh lạnh như băng.
Liêu Duy Tín thở dài, anh sớm đã biết sẽ không dễ dàng như vậy:
“Chúng ta vào nhà trước được không?”. Anh khẽ quay đầu liếc về phía bà
lão dắt con chó Pug đang đứng đầu cầu thang nhìn họ chằm chằm.
Bạch Ký Minh nhìn theo ánh mắt của anh, khuôn mặt lập tức giãn ra, nở nụ cười: “Bà Tôn dắt chó đi dạo đấy ạ?”.
“Đúng rồi, cậu vẫn chưa đi làm sao?” Ánh mắt nghi hoặc của bà đảo qua đảo lại giữa hai người, “Anh đây là...”.
“À.” Bạch Ký Minh vẫn cười, định nói là đồng nghiệp, nhưng Liêu Duy
Tín ăn mặc thế này, chẳng có chút nào giống thầy giáo cả; định nói là
bạn học cũ, nhưng rõ ràng Liêu Duy Tín lớn hơn cậu nhiều, ngập ngừng một chút, buột miệng nói: “Anh này là bạn cháu, mang bữa sáng đến cho
cháu”, nói rồi khẽ nghiêng người, Liêu Duy Tín nhân tiện vào nhà luôn.
Bà lão giờ mới thoải mái: “A, bạn cậu hả, tốt lắm tốt lắm”.
“Bà xuống cầu thang từ từ thôi nhé, cháu vào phòng ăn sáng đây.”
“Vào ăn đi, bữa sáng phải ăn, không ăn ảnh hưởng sức khỏe lắm.” Bà lão run rẩy cuối cùng cũng đi xuống.
Bạch Ký Minh nhẹ nhàng đóng cửa lại, thở dài quay người thấy Liêu Duy Tín đang đứng ở thềm cửa quan sát một lượt căn phòng của mình.
Thật ra cũng chẳng có gì đáng để quan sát cả, rộng ba mươi mét vuông, nhìn qua đã thấy hết. Không có tủ lạnh, ti vi, máy tính, ngay cả điện
thoại cũng không. Một chiếc giường đôi, một cái tủ quần áo, chỗ nấu
nướng, bồn vệ sinh, đơn giản chẳng giống nơi ở của người hiện đại.
Liêu Duy Tín không kìm được chau mày, chỉ nghe Bạch Ký Minh ở phía
sau nói: “Giám đốc Liêu, mời anh đem đồ ăn của anh rời khỏi chỗ này, tôi còn phải đi làm, không có thời gian nói chuyện với anh”.
Liêu Duy Tín đặt đồ ăn xuống chiếc bàn nhỏ gần cửa, rồi nhìn Bạch Ký
Minh. Hình như cậu vừa tắm xong, tóc vẫn hơi ướt, có thể đêm qua ngủ
không được ngon, đôi mắt u ám, lộ ra khuôn mặt mệt mỏi.
“Tóc cậu không sấy khô, rất dễ bị cảm đó.” Liêu Duy Tín bất giác tiến lên vài bước, định chạm vào mái tóc mềm mại của cậu. Bạch Ký Minh lùi
một bước, sầm mặt nói: “Anh định làm gì?”.
Liêu Duy Tín thu tay về, cười khổ một cái: “Ký Minh, chúng ta không phải là kẻ địch, tôi chỉ muốn... quan tâm cậu chăm sóc cậu”.
“Quan tâm tôi?” Bạch Ký Minh giễu cợt: “Anh nên quan tâm tới cô gái
xem mặt tối qua mới đúng”. Dứt lời cậu liền hối hận, quay đầu sang chỗ
khác, cắn môi không thèm nói nữa.
“Xem mặt? Xem mặt gì cơ?” Liêu Duy Tín sững người, nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Cậu trách tôi hôm qua không đưa cậu về sao? Tôi vừa có một
hợp đồng rất quan trọng, tôi...”.
“Giám đốc Liêu.” Bạch Ký Minh cắt ngang lời anh, “Tôi không có hứng
thú với chuyện đó, tôi chỉ muốn xin anh, đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa. Anh muốn chơi đùa, xin hãy tìm người khác, đừng đến tìm tôi”.
“Ký Minh, khoan hãy nói những lời đó được không? Cậu sắp muộn giờ đi
làm rồi, mau ăn xong bữa sáng đi, tôi đưa cậu đến nhà thi đấu trung
tâm.” Giọng Liêu Duy Tín vẫn trầm ấm bình tĩnh, âu yếm nhìn Bạch Ký
Minh, giống như đang nhìn một đứa nhóc bướng bỉnh.
Ảnh mắt đó làm Bạch Ký Minh điên tiết: “Liêu Duy Tín, tôi nói cho anh biết, anh đừng tốn công vô ích nữa, cũng đừng lãng phí thời gian và
tiền bạc nữa, Bạch Ký Minh tôi vĩnh viễn, vĩnh viễn không ở bên anh. Tôi không cần sự quan tâm chăm sóc của anh, không có anh, hơn hai mươi năm
nay tôi vẫn sống rất tốt. Sai lầm lớn nhất cuộc đời tôi chính là quen
biết anh!”.
Bạch Ký Minh bước ra mở cửa, nói với Liêu Duy Tín: “Bây giờ, mời anh
về cho. Hy vọng sau này anh không xuất hiện trước mắt tôi nữa!”.
Liêu Duy Tín không nghĩ Bạch Ký Minh sẽ dễ dàng tiếp nhận, nhưng cũng không ngờ cậu lại phản ứng quyết liệt đến mức này. Đặc biệt là câu “Sai lầm lớn nhất” khiến Liêu Duy Tín tưởng chừng nghẹt thở, trái tim không
hiểu sao đau nhói, biết có nói gì cũng vô nghĩa, ngược lại còn tự chuốc
nhục vào người. Anh nhìn khuôn mặt ngang ngược của Bạch Ký Minh một lúc
thật lâu, quay lưng chậm chạp xuống cầu thang.
Cây hai bên đường sắp rụng hết lá, buổi sáng mùa thu rất lạnh, cơn
gió nhẹ cuốn đi những chiếc lá khô dưới đất, trông càng thêm vẻ tiêu
điều. Liêu Duy Tín ngồi vào trong chiếc xe đồ đối diện khu chung cư,
nhìn về phía cửa chung cư qua khung kính màu trà.
Hơn mười phút sau, Bạch Ký Minh khoác túi xách bước ra. Trên người
cậu mặc áo sơ mi mỏng màu kem, áo khoác sẫm màu, thong thả bước đến