
tiếng.
Trong căn phòng vắng vẻ, chỉ nghe thấy giọng nói dịu
dàng đó kể chuyện của mình. Hồi nhỏ sống ở nhà bà ngoại dưới quê, anh đã vứt
giày vào nồi, hấp cùng bánh bao như thế nào; hay là lúc đi học thì lén lút dùng
kéo cắt tóc các bạn nữ, bắt chước tiểu thuyết kiếm hiệp kết nghĩa huynh đệ, anh
đã nhuộm tóc hút thuốc để ra dáng đại ca, đại học thì tổ chức dạ hội liên hoan,
còn đi xin trợ giúp từ đàn anh đàn chị mà mình quen biết. Nói đến những chỗ thú
vị, ngay cả Bạch Ký Minh cũng phải bật cười. Khó mà tưởng tượng một người đàn ông
trưởng thành chững chạc như Liêu Duy Tín bây giờ cũng có những lúc nghịch ngợm
khờ dại như thế.
Đương nhiên, anh cũng có lúc phải chạy đôn chạy đáo
khắp nơi, không ra mắt được sản phẩm mới, cũng phán đoán sai lầm, đầu tư thất
bại, sau mấy năm nỗ lực gian khổ, cuối cùng cũng có được chút thành tựu. Có
điều Liêu Duy Tín rất thản nhiên, thậm chí coi như truyện cười kể lại cho Bạch
Ký Minh nghe.
Cho dù anh nói gì, Bạch Ký Minh cũng không đáp lại,
chẳng lên tiếng. Cũng có những tối, cả hai đều không ai nói gì, chỉ lắng nghe
hơi thở của đối phương yên bình chậm rãi, từng chút từng chút thấm vào trong
tim.
Sau đó vang lên giọng nói chân thành sâu lắng của Liêu
Duy Tín: “Ký Minh, tôi yêu cậu”.
Giải đấu thử Olympic cuối cùng cũng kết thúc, ai nấy
đều thở phào, hò reo sung sướng. Năm sau Olympic mới chính thức bắt đầu, còn
một năm nữa, vất vả hay không tới lúc đó bàn tiếp.
Các giáo viên và tình nguyện viên tham gia giải đấu
thử được nhà trường cho nghỉ ngơi một tuần. Đồ Tử Thành vừa nghe được tin này,
lập tức bảo Bạch Ký Minh không được có hẹn với ai, phải đi leo núi ngắm lá
phong với anh ta. Bạch Ký Minh cau mày: “Muốn đi thì cậu với Trinh Hướng Vũ mới
đúng, mình đi làm cái gì? Làm kỳ đà cản mũi à?”.
Đồ Tử Thành cười hì hì: “Ai bảo Hướng Vũ nhà tôi thích
cậu cơ, cậu cũng không làm kỳ đà được đâu. Ngoan ngoãn ngồi nhà chờ điện thoại
của tôi, chắc hai hôm nữa đi”. Bạch Ký Minh bất cần nhún vai, vứt điện thoại
lên giường, quàng áo khoác đi siêu thị.
Đồ cậu cần mua rất ít, chẳng qua chỉ là mấy nhu yếu
phẩm như giấy vệ sinh, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, dầu gội đầu, xà
phòng... Siêu thị ba tầng hoành tráng là thế, chỉ mất chưa đầy hai mươi phút
Bạch Ký Minh đã kết thúc, trả tiền đi về.
Bước đến đầu đường, chợt nhìn thấy mấy cậu thanh niên
đang lôi nhau vào hẻm tối trước mặt, đồng phục chúng mặc nhìn rất quen mắt.
Bạch Ký Minh cầm túi tiến về phía đó, quả nhiên, đấy là đồng phục trường thể
dục thể thao cậu đang dạy. Hơn mười sinh viên cao to lực lưỡng đang vây đánh
một cậu thanh niên, Bạch Ký Minh thầm thở dài, hét lên: “Các cậu đang làm gì
thế?”.
Một cậu thanh viên cao ráo vừa bị người đối diện cho
ăn đấm, đang cơn điên tiết, lại có người chen vào lo chuyện bao đồng, liền quay
lại chửi: “Mẹ mày, chuyện của mày à, cút...”. Chưa nói dứt câu đã nhận ra là
Bạch Ký Minh. Cậu ta sợ tới mức giật mình, vội can ngăn đồng bọn: “Đừng đánh
nữa, đừng đánh nữa, thầy giáo, thầy giáo đó”.
Hơn chục người kia lập tức dừng lại, nhìn về phía Bạch
Ký Minh, ai nấy mặt mũi tím bầm nhếch nhác kinh khủng. Cậu thanh niên bị vây
đánh chậm chạp bước ra chỗ sáng, nhổ một bụm máu xuống đất, hắt cằm lên lộ ra
khuôn mặt bướng bỉnh nổi loạn, hóa ra là Lạc Nhất Lân.
Bạch Ký Minh không nói gì, ánh mắt lạnh lùng lướt qua
đám sinh viên, chế giễu: “Giỏi lắm, học cả trò đánh hội đồng”. Cậu chìa túi đồ
cho một học sinh, cậu này lập tức cầm lấy. Bạch Ký Minh thong thả đi đến trước
mặt cậu thanh niên vừa nói lúc nãy, hỏi: “Cậu vừa chửi tôi cái gì?”.
Cậu ta thộn mặt: “Em không biết đó là thầy, em
chỉ...”.
“Là người khác thì đáng ăn chửi hả?” Bạch Ký Minh giơ
tay tát một cái, cậu sinh viên đó lập tức cúi đầu, không dám nói thêm câu nào.
“Các cậu thật giỏi.” Bạch Ký Minh bình thản nói, không
có vẻ gì là đang giận dữ, “Một đống người đánh một người, thuộc đội tuyển nào
đây?”.
“Đánh chơi thôi thầy...”
“Đánh chơi?” Bạch Ký Minh cười nhạt, “Các cậu định
tham gia cuộc thi mười đánh một toàn quốc hay định tranh cả cúp thế giới? Được
lắm, thanh danh nhà trường bị các cậu làm ô uế rồi, to gan thật đấy. Mau cút về
nhận tội với huấn luyện viên của các cậu đi”.
“Đừng, thầy Bạch, đừng nói với thầy huấn luyện được
không? Lần sau bọn em không dám nữa.” vẻ mặt cả đám sợ hãi bắt đầu năn nỉ.
“Có hai sự lựa chọn.” Bạch Ký Minh không hề động lòng,
“Một là các cậu tự nói với huấn luyện viên, bị đánh bị phạt thế nào tự nhận;
hai là tôi sẽ nói với huấn luyện viên của các cậu, bị đánh bị mắng thế nào tôi
quyết, tùy các cậu chọn”.
rồi, cúi đầu chào Bạch Ký Minh, ủ rũ bỏ đi.
Bạch Ký Minh cầm lấy túi đồ, nhìn Lạc Nhất Lân im lặng
đang đứng một bên, thuận miệng hỏi: “Bị thương không?”. Lạc Nhất Lân nhếch mép:
“Van ổn, không chết nổi”.
“Đi nào, có lẽ nhà tôi còn thuốc đó.” Bạch Ký Minh đi
trước dẫn đường. Lạc Nhất Lân đứng ngây ra, sự phòng bị ban nãy mới nới lỏng:
“Anh không nói tôi sao?”.
Bạch Ký Minh liếc hắn một cái: “Nói cậu cái gì?”.
“Lúc nãy tôi cũng tham gia đánh nhau”.