
ết ra sao rồi. Ngay cả bác sĩ cũng nói, căn bệnh này khó
mà phát hiện được, nhưng một khi phát hiện thì đã đến giai đoạn cuối. Coi như
đã trở về từ cõi chết.
Từ lâu bà đã biết Liêu Duy Tín giàu có, vậy cũng chẳng
có gì, hiếm có là, Liêu Duy Tín thật lòng yêu thương con trai bà.
Nếu không phải cùng chung sống một thời gian ở ngôi
nhà này, bà không tài nào tin nổi, đứa con trai thường ngày hiền lành ngoan
ngoãn của bà lại hay cáu kỉnh như thế. Một khi đã tức thì mặt mày lập tức lạnh
tanh, ăn nói chua ngoa có thể giết chết đối phương, không nể nang gì hết. Bà
cũng không nghe lọt tai, nhưng Liêu Duy Tín chỉ cười hì hì, nhún vai với hai vợ
chồng bà: “Ký Minh hay thế lắm, một lúc sẽ hết thôi ạ”.
Đến nước này mà vẫn còn có thể nói như vậy sao? Có còn
cái gì có thể bới móc ra nữa đây? Ở bên nhau lâu ngày cũng dễ nảy sinh tình
cảm, khi hai ông bà rời khỏi thành phố s, bà đã không còn đòi hỏi gì với Liêu
Duy Tín nữa. Ngược lại bà kéo tay con trai dặn dò: “Đừng có suốt ngày bướng
bỉnh, con phải biết điều một chút. Cứ thế này, bố mẹ anh ta nhìn thấy, sẽ xót
con mình lắm”.
Bạch Ký Minh khịt mũi, khinh khỉnh bĩu môi. Liêu Duy
Tín cười mở cửa mời bố mẹ Bạch Ký Minh lên xe, hành lý được nhét hết ở đằng
sau. Anh dặn hai người ngày nào cũng phải uống thuốc bổ, thẻ hội viên đã làm
xong, định kỳ sẽ có người đem thuốc đến tận nhà. Rồi anh dặn tài xế lái chậm
chút, sau khi an toàn đến thành phố H thì gọi điện cho anh.
Nhìn chiếc xe đi khỏi tầm mắt, Liêu Duy Tín quay sang
nhướng mày trợn mắt với Bạch Ký Minh: “Đồ xấu xa, dám nổi giận cơ đấy, mau lại
đây cho anh!”.
Bạch Ký Minh cười hì hì, quay lưng chạy vào nhà. Liêu
Duy Tín đuổi theo, vật ngay cậu xuống giường, cánh tay bận rộn bên dưới, miệng
không ngừng thầm thì: “Xem anh trừng trị đây, có nghĩa khí lắm cơ? Trước mặt bố
mẹ mà dám được đằng chân lân đằng đầu với anh”.
Bạch Ký Minh vừa cười vừa chống cự vừa xin tha, đang
lúc thở không ra hơi thì di động của Liêu Duy Tín reo lên. Anh vừa từ Đường Sơn
trở về, lại bận sắp xếp cuộc phẫu thuật của bố Bạch Ký Minh, việc của công ty
và khách sạn đều giao cho trợ lý, nhưng những chuyện quan trọng thì vẫn phải do
anh quyết định. Anh cúp máy thở dài, lườm Bạch Ký Minh vẫn đang co người cười
đắc chí trên giường, khịt mũi cảnh cáo: “Em đợi đấy, đồ xấu xa, tối nay sẽ
trừng trị em sau. Biết điều thì tự lột quần áo trói mình vào giường”.
“Cút!” Bạch Ký Minh ném gối vào đầu anh.
“Anh nói xem... nên tặng anh quà gì nhỉ?” Đầu dây bên
kia vang lên giọng nói mềm mại của Bạch Ký Minh, còn mang theo chút cảm giác
biếng nhác - xin đừng hiểu nhầm, Liêu Duy Tín trong lòng rất rõ, người yêu lười
biếng của anh nhất định là vừa ngủ trưa dậy, còn chưa tỉnh hẳn.
Có trời mới biết Bạch Ký Minh dạy học cái kiểu gì,
chẳng lẽ cái trường rách nát đó sắp phải đóng cửa rồi ư? Bắt đầu từ tháng ba
năm nay, cậu không phải dạy buổi chiều nữa. Có điều vào ngày đầu tiên Bạch Ký
Minh không phải đi làm buổi chiều, Liêu Duy Tín đã được ăn món thịt kho tàu mà
anh mơ tưởng lâu nay. Tức là, Bạch Ký Minh có nguyên một buổi chiều để chuẩn bị
bữa tối cho anh - ừm, vậy cũng không tệ.
“Em tặng gì anh cũng thích.” Liêu Duy Tín cười, hoàn
toàn không phải xã giao, Bạch Ký Minh là một người lạnh lùng, ngay cả sinh nhật
mình còn chả buồn quan tâm, hôm nay lại nhớ ra sinh nhật anh, Liêu Duy Tín đã
sung sướng lắm rồi.
“Ừm” Âm thanh kéo dài chứng tỏ Bạch Ký Minh đang suy
nghĩ, cuối cùng cậu dứt khoát nói một câu: “Tối về nhà ăn con, sẽ tặng anh món
quà anh thích nhất, nếu không thì còn gọi gì là quà sinh nhật nữa?”.
Được đấy chứ, Liêu Duy Tín cúp máy, trong lòng mãn
nguyện vui sướng. Cái mà anh thích nhất, cậu làm sao mà biết được chứ? Liêu Duy
Tín thầm nghĩ, đến mình còn không biết mình thích nhất cái gì nữa là. Thôi kệ,
cứ để cậu làm gì cậu thích.
Hôm nay tan ca muộn hơn ngày thường một chút, bởi vì
có một cuộc họp khẩn cấp sát giờ ra về, Liêu Duy Tín vừa khởi động xe vừa gọi
điện thoại. Bạch Ký Minh bình thản đáp: “ừm, cũng chẳng chuẩn bị gì đâu, không
cần vội”. Liêu Duy Tín cúp máy, chầm chậm lái xe ra khỏi bãi đỗ.
Vào đến sân, phát hiện đèn trong biệt thự đều bật,
chắc không phải là ăn tối trong ánh nến rồi, mà chắc Bạch Ký Minh cũng chẳng
lãng mạn đến mức ấy. Đèn điện sáng trưng thế này, liệu sẽ có tiết mục gì đây?
Liêu Duy Tín đỗ xe xong, bấm chuông hồi lâu cũng không thấy Bạch Ký Minh ra mở
cửa, đành phải rút chiếc khóa tự mở.
Phòng khách không có người. Ánh hoàng hôn xuyên qua
cửa kính, trải ra nền nhà một lớp vàng óng. Nền nhà bằng gỗ màu thẫm, những vật
dụng nguyên màu gỗ thô trong nhà, cùng rèm cửa màu vàng nhạt, tất cả hòa quyện
làm căn phòng càng thêm ấm áp.
Liêu Duy Tín cúi xuống cởi giày, lúc này mới phát hiện
trên tủ giày có một dòng chữ: “Quà đã chuẩn bị sẵn rồi, không thích thì thôi”.
Trời đất, Liêu Duy Tín phì cười, em còn chờ hỏi ỷ kiến
anh nữa chắc? Định uy hiếp à? Dưới dòng chữ là một tờ giấy được gấp cẩn thận,
anh đặt túi xách xuống, mở nó ra.
Đó là một bức ảnh được in ra từ máy tính, chắc