
au.
Liêu Duy Tín bận đủ mọi việc, nào là ký hợp đồng với
chính phủ, trả lời phỏng vấn của ký giả để biểu thị quyết tâm, mở hội nghị các
cấp, toàn lực hỗ trợ cổ vũ các giải đấu thử, đích thân giám sát đội ngũ tiếp
tân, nâng cao ý thức phục vụ và trình độ phục vụ của nhân viên…
Trước khi nhìn thấy Bạch Ký Minh, Liêu Duy Tín đang
ngồi giữa đám đông nghe người của Bộ Y tế tiến hành huấn luyện về các vấn đề an
toàn thực phẩm. Phòng đa năng với sức chứa hơn một nghìn người đã đầy ắp. Đại
bộ phận là tình nguyện viên được chọn ra từ các trường đại học cao đẳng, trường
thể thao của thành phố, còn có một số nhân viên phục vụ của khách sạn Carrey.
Người của Bộ Y tế nói cực kỳ nhanh, âm lượng lại rất
nhỏ, khô khan buồn tẻ, làm cho ai nấy đều buồn ngủ. Đã mấy lần Liêu Duy Tín
muốn đứng dậy chuồn thẳng, phải cố lắm anh mới chịu tiếp được. Anh chỉ cần ngồi
đây, nghe hay không cũng được, chủ yếu là phải bảy tỏ sự tôn trọng. Cho nhân
viên của anh biết, cũng để cho quan khách chính phủ của thành phố S thấy.
Khó khăn lắm mới chờ được đến lúc người kia nói hết,
hội nghị tạm nghỉ mười lăm phút, mọi người vỗ tay ủng hộ nhiệt liệt, lúc này
Liêu Duy Tín mới thở phào. Anh vừa đứng dậy thì một người đàn ông trung niên
thấp béo bước đến trước mặt, nói với anh: “Tổng giám đốc Liêu, xin được giới
thiệu với anh một người”.
Người đàn ông này là Vụ trưởng Đường Lâm, người chịu
trách nhiệm tiếp đãi các đoàn tham dự Olympic lần này, cũng là quan chức chính
phủ trực tiếp liên hệ với khách sạn của anh, Liêu Duy Tín gật đầu nói: “Được”,
rồi đi theo ông ta.
Vừa ra đến đại sảnh, Liêu Duy Tín lập tức nhìn thấy
Bạch Ký Minh. Vẫn áo sơ mi nhạt màu, quần âu sẫm màu, trên tay cầm một cuộn
giấy đánh máy, đứng im lặng trong góc. Trái tim Liêu Duy Tín đánh “ầm” một
tiếng khiến lồng ngực đau xé, cảm giác đau đớn này vừa xa lạ lại vừa mãnh liệt,
thế nên Liêu Duy Tín có chút bất ngờ không kịp phòng ngự, nhưng Đường Lâm không
để cho anh có thời gian từ từ lĩnh hội cơn đau này, ông kéo Bạch Ký Minh đến,
giới thiệu với anh: “Đây là Bạch Ký Minh, giáo viên dạy môn Toán trường thể
thao, hiện tại là người dưới quyền tôi, phụ trách công tác tiếp đón tại khách
sạn Carrey. Cậu ta khá lắm, trung thực thẳng thắn, rất có năng lực”.
Rồi chỉ vào Liêu Duy Tín, giới thiệu với Bạch Ký Minh:
“Vị này là tổng giám đốc Liêu”.
Bạch Ký Minh ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của Liêu Duy
Tín, ánh mắt rõ ràng tràn ngập kinh ngạc. Khoảnh khắc ấy, tâm trạng Liêu Duy
Tín đột nhiên cực tốt.
Chỉ tiếc là, cảm giác tốt đẹp đó chẳng kéo dài được
bao lâu. Trong chớp mắt Bạch Ký Minh đã quay về trạng thái bình thản, cậu đưa
tay ra, nói: “Xin chào, tôi là Bạch Ký Minh”.
Vẫn là giọng nói chậm rãi nhẹ nhàng, mang theo chút
trầm ấm. Liêu Duy Tín nhìn nụ cười thận trọng xa lạ trên khuôn mặt cậu, cảm
thấy rất chướng mắt.
Con người này, nửa tháng trước còn rên rỉ cầu hoan
trên giường anh, nửa tháng sau lại có thể giả vờ như không ai biết ai.
Được, cậu giỏi lắm.
Liêu Duy Tín nắm lấy bàn tay cậu, nói: “Xin chào, tôi
là Liêu Duy Tín”.
Đường Lâm không để ý đến cơn sóng ngầm mãnh liệt giữa
hai người, quay sang nói với Bạch Ký Minh: “Ký Minh, cậu còn phải lên phát
biểu, mau đi chuẩn bị đi”. Bạch Ký Minh lập tức cúi mình: “Vậy tôi đi trước
đây”, nói xong quay người đi mất.
Liêu Duy Tín vâng vâng dạ dạ đối phó với Đường Lâm,
thực chất trái tim anh đã bay vào phòng đa năng rồi, mãi mới nghe thấy Đường
Lâm nói: “Chúng ta cũng vào đi”. Anh liền lập tức giơ tay mời ông đi trước, rồi
cùng bước vào.
Mười lăm phút tạm nghỉ kết thúc, căn phòng dần yên
tĩnh trở lại, giọng nói trong trẻo của Bạch Ký Minh truyền qua micro, vang vọng
cả căn phòng: “Chào mọi người, tôi là Bạch Ký Minh, giáo viên trường cao đẳng
thể dục thể thao, hôm nay xin được phép trình bày vấn đề liên quan đến tiếp đón
các đoàn đại biểu tham gia Olympic sắp tới. Bài phát biểu của tôi kéo dài
khoảng hai tiếng đồng hồ”.
Âm lượng vừa phải, không quá nhanh cũng không quá
chậm, dù sao Bạch Ký Minh cũng đã làm thầy giáo được ba năm, phong thái trước
đám đông đường hoàng tự nhiên, người của Bộ Y tế lúc nãy khó mà so bì được.
Giọng cậu trầm tĩnh, ánh mắt từ từ nhìn khắp hội trường, ngay cả biểu cảm của
người ngồi trong góc khuất nhất cậu cũng nắm bắt được.
“Tôi biết, sau mấy ngày tập huấn liên tục, mọi người
đều mệt rồi, vì thế trước tiên tôi đã chuẩn bị một đoạn phim nhỏ, để mọi người
thư giãn chút.”
Bạch Ký Minh di chuột trên máy tính xách tay, lập tức
một giai điệu quen thuộc vang lên khắp phòng đa năng: “… khi ngọn đuốc Olympic
lần đầu tiên được châm lửa, hy vọng theo sau bước chân chúng ta, khi đích đến
không còn xa vời vợi, linh hồn chúng ta đang hòa nhập… (*)”, trên màn hình là
đoạn tuyên bố của cựu chủ tịch Uỷ ban Olympic quốc tế Juan Antonio Samaranch:
“Trung Quốc, Bắc Kinh”. Sau giây phút huy hoàng đó là những khuôn mặt hoan hỉ
reo vang của người dân cả nước, tiếp đấy là khung cảnh tráng lệ của các kỳ
Olympic trước, reo hò có, hạnh phúc có, nước mắt có, kích động có, và cả