
òng bàn tay chắn ngang môi.
Lạc Nhất Lân cười khẽ: “Sao thế, không dám à?”.
Bạch Ký Minh đẩy hắn ra, vừa nói vừa bỏ đi: “Xin lỗi,
cậu lăng nhăng quen rồi, tôi sợ bị nhiễm HIV”.
Lũ đàn em không biết có nên chặn lại hay không, trong
lúc chúng do dự thì Bạch Ký Minh đã bước qua. Lạc Nhất Lân nhìn bóng lưng cậu,
đột nhiên gọi một tiếng: “Bạch Ký Minh”.
Bạch Ký Minh quay đầu, cười điềm đạm nói: “Ở trong
trường thì tốt nhất hãy gọi tôi là thầy Bạch”. Không đợi Lạc Nhất Lân trả lời,
cậu quay người bỏ đi luôn. Lạc Nhất Lân chẳng buồn để ý bộ dạng sửng sốt của lũ
đàn em, chỉ mải nheo mắt nhìn theo bóng lưng đang dần mất hút kia.
Bạch Ký Minh?!
Mỗi người đều có một khoảng ký ức bi
thương
Càng muốn che giấu lại càng lộ rõ hơn
Anh là nỗi đau không thể nói ra lời của
tôi
Càng muốn quên đi lại càng hay nhớ tới.
Ánh trăng bạc (Trương Tín Triết)
Sự tấn công mạnh mẽ, những âm thanh trong cổ họng bị
đè nén, không gian dường như đang muốn bốc cháy. Khao khát dâng tràn, mồ hôi
tuôn trào, ngay cả hơi thở cũng trở nên nóng hổi, hết sức điên cuồng, tuyệt
vọng vô cùng.
Quên đi mọi thứ, để mặc cho bản năng đưa đường dẫn
lối. Đau đớn, tê dại, khoái cảm cùng cực, bất kể thứ cảm giác nào cũng khiến
cậu hoàn toàn chìm đắm, ham muốn như sóng biển ùn ùn kéo đến cuốn trôi tất cả,
làm cậu không thể nhịn nổi, khẽ kêu lên: “Duy Tín…”.
Bạch Ký Minh bất ngờ mở to mắt, nhìn vào bóng đêm đen
đến độ xòe bàn tay ra cũng không thấy ngón, hơi thở nặng nhọc vang khắp căn
phòng vắng vẻ, toàn thân mồ hôi đổ ra như tắm, bên dưới cũng ướt đẫm.
Cậu nằm im, nhắm mắt lại, cảm nhận dư âm trong người
dần dần tan biến. Tim cũng trở về nhịp đập thông thường, tiếp đó bị nỗi cô đơn
trống rỗng vô biên xâm chiếm.
Bạch Ký Minh chậm chạp đứng dậy, từ tốn bước vào phòng
tắm dội nước, từ tốn lau khô người, mặc đồ lót khác, từ tốn lê đến trước cửa
sổ, kéo rèm cửa sang một bên.
Mặt trăng rất lớn, lại sáng, chiếu thẳng vào cửa kính,
bóng cậu đổ xuống nền nhà. Bạch Ký Minh ngồi lên thành cửa sổ, chống một chân,
dựa lưng vào tường, lặng lẽ ngắm nhìn mặt trăng bàng bạc ngoài kia.
Từ bé đến lớn, Bạch Ký Minh luôn là con ngoan. Thông
minh, vâng lời, biết điều, chưa từng đưa ra đòi hỏi thái quá, cũng chưa hề làm
chuyện gì quá đáng. Đứa trẻ như thế luôn là dạng được bố mẹ và thầy cô yêu quý
nhất, cậu không bao giờ làm cho người khác phải lo lắng, bao giờ cũng biết rõ
mình đang làm gì.
Cậu không phải loại người đề cao cái tôi, hiền lành vô
hại, không bao giờ có ý nghĩ vượt trội xuất sắc. Cậu là loại người bình thường
nhất, sống một cuộc đời giản dị tầm thường trong thế giới này. Đặc điểm duy
nhất có thể gọi là cá tính của cậu, đơn giản chỉ là cậu đã quá kiểm soát bản
thân. Trước giờ Bạch Ký Minh luôn biết cậu nên làm gì, muốn cái gì, cậu không
cho phép cuộc sống của mình có chút rắc rối nào, cậu không để cho bất cứ ai bên
cạnh phải thất vọng.
Mãi đến khi vào đại học, Bạch Ký Minh vô tình phát
hiện ra, vốn dĩ cậu có hứng thú với con trai hơn là với con gái.
Làm sao đây?
Trốn tránh? Đau khổ? Mất mát? Tuyệt vọng? Suy sụp?
Chấp nhận? Do dự?
Những cảm giác đó không phải là Bạch Ký Minh. Phản ứng
đầu tiên của cậu là lập tức đến thư viện, mượn tất cả những tài liệu liên quan
đến vấn đề đồng tính, về mặt sinh lý, tâm lý, kể cả tiểu thuyết. Cậu hoàn toàn
bình tĩnh và khách quan quan sát cơ thể và nội tâm mình, sau đó đối chiếu với
sách… Cậu là một người lưỡng tính, nhưng thiên về đồng tính nhiều hơn.
Bạch Ký Minh đương nhiên biết rõ, thích người cùng
giới nghĩa là thế nào. Áp lực xã hội, ánh mắt của người xung quanh, cả nỗi đau
khổ của bố mẹ, tất cả đều là hiện thực. Bạch Ký Minh dùng lý trí phân tích kỹ
càng tình hình trước mắt, có một số chuyện không thể thay đổi được, ví như
khuynh hướng tình dục của bản thân; nhưng có một số thứ có thể khống chế, ví dụ
có nên thuận theo khuynh hướng tình dục của bản thân hay không.
Không cần thiết phải đau khổ hay bối rối, chuyện đã
xảy ra rồi, chỉ còn cách đối mặt mà thôi. Chính trong năm đó, Bạch Ký Minh đã
đưa ra một quyết định vô cùng dũng cảm, đó chính là, phóng túng một lần, sau đó
quay về cuộc sống bình thường.
Bạch Ký Minh làm gì cũng có chuẩn bị, kỹ càng từng
bước một, đã quyết tâm thì nhất định sẽ làm, bất kể quá trình có phiền phức đến
đâu. Ở đây phải nhắc đến Đỗ Tử Thành một chút, anh ta là bạn học của Bạch Ký
Minh, cũng là một trong số ít những người bạn tốt của cậu. Chỉ có anh ta biết
bí mật của Bạch Ký Minh, còn xung phong đi tìm một người đáng tin cậy cho cậu.
Kế hoạch kéo dài đến ba năm, bởi vì Bạch Ký Minh nói
vẫn chưa chuẩn bị xong. Vì chỉ có thể phóng túng một lần, nên nhất định mọi thứ
phải thật hoàn hảo. Bạch Ký Minh bắt đầu tích tiền, tìm tài liệu, học nấu ăn.
Tất cả những bước nhỏ nhất, kể cả lần đầu gặp mặt, làm sao để sống cùng nhau,
xong chuyện phải biến mất như thế nào, mỗi bước đều được lên kế hoạch kỹ lưỡng.
Bạch Ký Minh cũng rất hài lòng về người được chọn, cho
dù không biết Liêu Duy Tín làm nghề gì, nhưng Đỗ Tử Thành đã thề rằng, người