
ín phì cười, rút
chìa khóa mở cửa.
Trong phòng tối om, Liêu Duy Tín bật đèn, bước vào
phòng ngủ.
“Ký Minh.” Không có ai trả lời. Liêu Duy Tín đi từ
phòng này sang phòng khác, thư phòng, nhà bếp, nhà vệ sinh, phòng khách, ban
công… đều không thấy bóng dáng Bạch Ký Minh.
Liêu Duy Tín đột nhiên cảm thấy sợ hãi, anh chợt nhớ
ra một chuyện vô cùng quan trọng, lao ngay vào phòng ngủ, “xoẹt” một tiếng mở
toang tủ quần áo.
Quần áo của Bạch Ký Minh cũng không thấy nữa.
Liêu Duy Tín quay đầu nhìn tờ lịch bắt mắt trên đầu
giường.
Một tháng, vừa đúng một tháng.
Như thể máu trong người bị rút cạn, Liêu Duy Tín ngồi
đờ đẫn trên giường, đầu óc trống rỗng. Anh thất thần lần mò lấy ra một điếu
thuốc, châm lửa hít hai hơi, bỗng dưng đứng bật dậy gọi điện thoại.
“Duy Tín? Tìm mình có chuyện gì?”, giọng của Đỗ Tử
Thành.
“Bạch Ký Minh đi rồi.”
“Đi rồi? À, một tháng rồi nhỉ, ha ha, mình đã bảo cậu
ta rất tuyệt, thế nào, thích lắm phải không?”
“Số di động của cậu ấy bao nhiêu?”
Im lặng, rất lâu sau Đỗ Tử Thành mới lên tiếng: “Đã
nói rõ xong xuôi đường ai nấy đi, còn tìm cậu ta làm gì?”.
Liêu Duy Tín nhất thời không biết nói gì. Nói là anh
đã thích cậu ấy sao? Nói là không muốn chia tay? Nói là còn muốn tiếp tục? Nói
là…
“Không phải là cậu nghiêm túc đấy chứ?” Đỗ Tử Thành
trầm giọng xuống: “Duy Tín, về căn bản cậu không hiểu gì về cậu ta hết. Lúc đầu
do mình giới thiệu cậu là một người rất dứt khoát, hết là hết, tuyệt đối không
dây dưa lôi thôi, nên cậu ta mới đồng ý. Bạch Ký Minh là một người rất cố chấp,
đã chia tay thì nhất định không bao giờ quay lại, thôi bỏ đi”. Đỗ Tử Thành lại
cười: “Hay để mình giới thiệu cho cậu một anh chàng tuyệt vời hơn? Trước mặt
cậu, mình tình nguyện làm “tú ông” đó…”.
Đỗ Tử Thành còn nói gì nữa, Liêu Duy Tín chẳng buồn
nghe. Anh chậm chạp cúp máy, trong lòng chợt thấy trống hoác. Con người đó mới
sáng nay còn ngoan ngoãn quyến rũ bên dưới anh, không ngờ nói đi là đi, ngay cả
một lời từ biệt cũng không có, phải chăng ngay lúc đó cậu ấy đã quyết định sẽ
rời đi rồi?
Liêu Duy Tín cúi đầu, nhìn thấy bên cạnh chiếc chìa
khóa dự phòng đặt trên bàn là một phong thư vừa dày vừa to. “Soạt” một tiếng,
tất cả các thứ bên trong bị anh đổ lên bàn.
Thẻ tín dụng, tiền mặt vẫn thế không thiếu một đồng,
dưới cùng là tờ giấy trắng có in một bảng biểu kê khai. Liêu Duy Tín vội vàng
rút ra, lật qua lật lại mấy lần, muốn tìm trong đó một câu, hoặc nửa câu có
chút tình ý.
Không có, hoàn toàn không có. Trên đó chỉ có hàng loạt
con số khô khan vô vị, quần áo bao nhiêu tiền, quà tặng bao nhiêu tiền, có thể
trả lại đều trả cả rồi, không thể trả thì để lại một số tiền tương ứng, ước
chừng hơn một vạn. Rõ ràng từng món một, thật không biết cậu tìm thấy mấy tờ
hóa đơn bằng cách nào. Bạch Ký Minh, rõ ràng có tính toán hơn nhiều so với
những gì cậu thể hiện trước mặt Liêu Duy Tín.
Liêu Duy Tín chợt nhớ đến những tấm ảnh mà hai người
tự chụp trong lúc nhàn rỗi, đã thống nhất để trong máy tính thỉnh thoảng xem.
Toàn bộ đều xóa sạch, một tấm cũng không để lại. Ổ
cứng cũng xóa, thẻ nhớ của máy ảnh cũng xóa. Bạch Ký Minh biến mất không để lại
một dấu vết, ngay cả những dòng chữ cuối cùng kia cũng được đánh bằng máy tính.
Nhớ lại lúc trước, tờ giấy kê khai lý lịch là do tự tay cậu viết.
Đúng rồi, còn có tờ giấy đó. Liêu Duy Tín lao tới, kéo
ngăn tủ bên đầu giường của mình. May mà tờ lý lịch vẫn còn, nét chữ ngay ngắn
thanh thoát, có cả tấm ảnh đời thường nữa. Bạch Ký Minh dựa vào lan can, mảng
tóc trước trán bị gió thổi khẽ đung đưa, môi nở nụ cười dịu dàng tĩnh lặng.
Chỉ còn lại mấy tờ giấy cùng tấm ảnh này, chứng minh
rằng từng có một người như thế ở bên Liêu Duy Tín suốt một tháng nay.
Liêu Duy Tín nằm ngửa trên giường, nhìn chằm chằm màu
trắng xám trên trần nhà, trong lòng không biết là cảm xúc gì nữa. Thất vọng?
Đau đớn? Kinh hãi? Phẫn nộ? Dường như mỗi thứ có một chút, nhưng lại dường như
chẳng phải thứ nào cả.
Thậm chí anh không thể nói Bạch Ký Minh đã sai. Điều
kiện đã nói rõ ngay từ đầu, hết một tháng thì đường ai nấy đi, đương nhiên
không thể trách được. Tiền và thẻ tín dụng đều vứt trên bàn, Bạch Ký Minh không
đem theo cái gì.
Nhưng mà, thực sự chỉ như thế này thôi sao? Trừ những
thứ có thể nhìn thấy kia, thật sự không còn gì khác ư? Những tiếng cười, những
cảm xúc mãnh liệt, những lời ngọt ngào âu yếm, những tiếng rên gào không thể
kiểm soát, tất cả hóa thân vào trong đống đồ vô hồn kia, khiến lồng ngực Liêu
Duy Tín bị bóp nghẹt, thở không ra hơi.
Bạch Ký Minh, cậu thực quá tuyệt tình!
Đóng băng khoảnh khắc đó, đóng băng ngày đầu ta gặp
nhau
Đóng băng tình yêu này, đóng băng giây phút anh hôn em
Đóng băng (Lâm Tuấn Kiệt)
Bạch Ký Minh vừa bước tới hành lang đã nghe thấy tiếng
ồn ào phát ra từ lớp mình dạy. Chuông vào lớp vang lên từ nãy, nhiều học sinh
vẫn đang thong thả bước về lớp. Hôm nay là ngày đầu tiên của học kỳ mới, trở
lại trường sau kỳ nghỉ hình như ai cũng có phần hơi phấn khích. Bạch Ký Minh
không bước nhanh hơn, vẫn chậm rãi