
à “đối tác” trong một tháng, đương nhiên không xứng được
bước vào nhà chính. Liêu Duy Tín có ba căn hộ trong thành phố S, anh đưa Bạch
Ký Minh đến căn hộ ở khu đô thị mới Hỗn Nam. Nơi này buổi sáng ít xe cộ, gần
khách sạn, đi làm cũng khá tiện.
Theo lệ cũ anh uống một chút rượu, nhưng Bạch Ký Minh
chỉ muốn uống nước giải khát, cậu nói bị mẫn cảm với rượu, Liêu Duy Tín cười,
cũng không ép. Thành phố này khác với khu vực miền Nam, đàn ông có tửu lượng
càng cao càng dễ kết thêm bạn mới. Liêu Duy Tín nhận thấy Bạch Ký Minh không
phải loại người thường xuyên tham gia các cuộc nhậu nhẹt, không có vẻ khôn khéo
lõi đời, trên người phảng phất nét thư sinh, rất nhã nhặn thanh thoát. Khí chất
này chẳng thể lừa nổi ai, có những thứ muốn giả cũng không giả được.
Kế đó là đi tắm, Liêu Duy Tín vào trước, vội vàng dội
nước qua loa rồi quấn khăn tắm đi ra, đổi cho Bạch Ký Minh vào.
Liêu Duy Tín châm một điếu thuốc, sẵn sàng đối mặt với
việc chờ đợi một khoảng thời gian dài. Lần đầu tiên bao giờ cũng phải có rất
nhiều cam đảm, hơn nữa hai bên mới quen nhau chưa đầy một tiếng đồng hồ. Cho dù
giây tiếp theo đột nhiên Bạch Ký Minh lao ra nuốt lời đòi về, anh cũng có thể
hiểu được.
Nhưng hình như Liêu Duy Tín có phần đánh giá thấp Bạch
Ký Minh. Chưa đến hai mươi phút, cậu đã tắm xong bước ra, lại còn hoàn toàn
không mặc gì.
“Thật ngại quá, tôi không tìm thấy khăn tắm.” Bạch Ký
Minh cười, nước trên tóc chảy xuống, đi qua phần xương quai xanh gợi cảm, lăn
xuống tận bụng.
Mẹ kiếp, rõ ràng là cố ý. Liêu Duy Tín giơ tay ra tóm
lấy cậu ném mạnh xuống giường, lao đến bắt đầu hôn.
Liêu Duy Tín rất cẩn thận. Không thể chỉ biết lo thân
mình mà làm lơ cảm giác của đối phương, anh hy vọng hai bên đều cảm thấy vui
vẻ, chí ít cũng không để Bạch Ký Minh cảm thấy khó chịu.
Kết quả thật tốt, khuôn mặt Bạch Ký Minh đỏ bừng, vẻ
thất thần mơ màng trong giây lát vô cùng quyến rũ, Liêu Duy Tín không nhịn nổi
cúi đầu hôn nhẹ lên môi cậu.
Hai người quấn quýt cả đêm, rồi ngủ một mạch đến tận
trưa hôm sau. Lúc Liêu Duy Tín tỉnh dậy liền nhìn thấy Bạch Ký Minh đang ngoan
ngoãn ngủ bên cạnh mình yên tĩnh như một đứa trẻ, dường như sự hoang dã và đam
mê đêm qua chỉ như giấc mộng Nam Kha. Trước tiên cho cậu ta ăn chút gì
đã? Liêu Duy Tín nhìn Bạch Ký Minh ngủ rất say, do dự một chút, cuối cùng
không nỡ đánh thức cậu, đứng dậy đi rửa mặt.
Còn phải đến khách sạn xem qua. Liêu Duy Tín mặc âu
phục, lấy chìa khóa dự phòng từ trong ngăn kéo ra. Anh viết vài câu dặn dò lên
giấy, ghi lại số di động và đặt cả chìa khóa lên đầu giường.
Xuống đến tiệm ăn nhanh dưới lầu, anh đặt một suất,
yêu cầu một tiếng nữa mới mang lên, sau đó lái xe đến khách sạn.
Ba giờ chiều, Liêu Duy Tín nhận được điện thoại từ
Bạch Ký Minh.
“Sao rồi? Ăn gì chưa?” Liêu Duy Tín đối với “đối tác”
tốt hết chỗ nói, dịu dàng quan tâm lại hào phóng, có điều một khi đã chấm dứt
thì chẳng khác nào người dưng nước lã.
“Đều ổn, cảm ơn.” Giọng nói của Bạch Ký Minh vẫn cứ
trầm và chậm, sau đó cậu hỏi: “Tối nay anh có về ăn cơm không?”.
Sao nghe như thể nàng dâu đang chờ chồng về nhà, Liêu
Duy Tín cười thầm trong bụng, ngẫm nghĩ tan ca cũng chẳng có việc gì, liền nói:
“Có, có về ăn”.
“Ừm, vậy tôi đợi anh.” Bạch Ký Minh nói rất tự nhiên
như thể bọn họ đã sống cùng nhau lâu lắm vậy. Cúp máy rồi mà Liêu Duy Tín vẫn
cảm thấy có chút lạ lẫm. Cảm giác đó không hình dung nổi, dường như rất yên
bình, lại cực kỳ dễ chịu, tóm lại chẳng có gì xấu. Anh chàng Bạch Ký Minh này,
cũng có chút thú vị. Liêu Duy Tín nhếch môi cười, đột nhiên rất muốn về nhà sớm
một chút.
Ngày sau thế giới này có đẹp đến nhường nào
Cũng không sánh bằng giây phút kia
Chẳng ai có thể tránh khỏi biệt ly
Cứ coi như vào một kỳ nghỉ bất ngờ
Cứ coi như trong giấc mơ giữa khổ đau
Đã yêu anh.
Kỳ nghỉ (Vương Phi)(có chỉnh sửa)
Liêu Duy Tín về đến nơi đã bảy giờ, nhìn thấy một bàn
đầy thức ăn quả thực khiến anh phải sửng sốt, lại thấy Bạch Ký Minh đeo tạp dề
bưng một tô canh thanh đạm từ nhà bếp đi ra, thật không biết nói gì mới phải.
Bạch Ký Minh điềm nhiên nói: “Mau đi rửa tay vào ăn
cơm, nhà anh chả có gì, mua ở siêu thị cả đấy”. Ngẩng đầu thấy Liêu Duy Tín vẫn
đứng yên bất động, tay vịn lên lưng ghế, cậu nhướng mày hỏi: “Sao thế, sợ có
độc à?”.
Liêu Duy Tín cười: “Không ngờ cậu biết cả khoản này, thật
không đơn giản”. Vừa nói vừa cởi áo khoác thay giày, rồi bỏ luôn một miếng sườn
xào chua ngọt vào miệng. Ừm, ngon!
Bạch Ký Minh đấm anh một cái: “Đi rửa tay, không biết
giữ gìn vệ sinh, hồi tiểu học anh học hành thế nào vậy”. Liêu Duy Tín vừa đi
vào phòng tắm vừa cười: “Thật ngại quá, tôi mù chữ”.
Thịt bò xào ớt xanh, khoai tây chiên, bắp cải trộn
sứa, còn có sườn xào chua ngọt, canh hàu nấu củ cải, một bàn đầy thức ăn nhanh
chóng được hai người chén sạch. Liêu Duy Tín thỏa mãn ợ một tiếng, dựa vào thành
ghế không muốn động đậy. Bạch Ký Minh nheo mắt nhìn anh: “Có được không? Không
biết khẩu vị của anh thế nào, nấu theo khẩu vị của tôi, có nhạt không?”.
“Không nhạt, vừ