
khác, giải thích nói: “A, năm trước không về đó, nhưng nếu như em muốn, anh sẽ về nhà với em.” Năm nay với năm
trước sao có thể giống nhau chứ.
Tô Hồng Tụ vội vàng nói:
‘Không cần đâu, tự em trở về được rồi. Dù sao từ đây về nhà cũng không
xa, em đi xe lửa mấy giờ là đến, những năm này em vẫn thường đi về như
vậy, đã sớm thành thói quen.”
Tô Hồng Tụ giải thích một phen, Mạnh Tư Thành hoàn toàn không còn gì để nói, vì vậy đề tài về nhà này
cũng không được nhắc tới nữa.
Một ngày kia, Tô Hồng Tụ
rời thành phố S, Mạnh Tư Thành cố ý lái xe đưa cô đến bến xe, đứng trên
đường, Tô Hồng Tụ nhìn hộp quà lớn nhỏ trong tay anh,cau mày bất đắc dĩ
nói: “Thực sự anh đưa nhiều lắm rồi, căn bản không cần dùng!”
Trong lòng Mạnh Tư Thành có nhiều tâm sự, lúc này nghe Tô Hồng Tụ nói vậy,
rất là mất hứng: “ Được rồi,nếu em ghét bỏ, vậy dứt khoát ném đi.”
Mạnh Tư Thành đã nói như vậy, Tô Hồng Tụ còn có thể nói gì, đương nhiên là vội vàng nhận lấy để an ủi cảm xúc người nào đó.
Tô Hồng Tụ lên xe, bởi vì đoạn đường không xa, mặc dù Mạnh Tư Thành sợ cô
chịu khổ lần nữa, muốn mua vé giường nằm, nhưng cô vẫn kiên trì mua vé
ghế ngồi cứng, dù sao cũng đã sớm thành thói quen, có mấy giờ mà thôi.
Đoàn xe chậm rãi chạy, cách cửa sổ xe, Tô Hồng Tụ vẫy vẫy tay với Mạnh Tư
Thành, Mạnh Tư Thành hưởng ứng, nhưng Tô Hồng Tụ lại cảm thấy dáng vẻ
của Mạnh Tư Thành có chút cô đơn.
Đoàn xe đi, cô còn liều mạng nhìn xuyên qua cửa thuỷ tinh bóng dáng đứng trên đường dần dần biến mất, là cô đơn, không có sai.
Tại sao vậy chứ? Tô Hồng Tụ suy nghĩ một chút, cảm thấy gần sang năm mới
Mạnh Tư Thành ở lại đây một mình quả thực không dễ chịu. Nhưng cô thực
sự muốn về nhà với mẹ, cô không thể nào ở lại cùng với Mạnh Tư Thành mà
khiến mẹ một mình cô đơn trong lễ mừng năm mới.
Về
đến nhà, Tô Hồng Tụ mang theo các loại hộp qùa lên lầu, nhà bọn họ vốn
là ở nông thôn, nên nơi này không có việc mọi người lên lầu vận động,
nhà cô hiện nay mới được phân là một căn nhà khoảng sáu mươi mét vuông
chia làm hai phòng ngủ một phòng khách so với trước kia thì hẹp hơn,
nhưng thật may là chỉ có hai mẹ con nên cũng đủ dùng.
Thật ra thì trước đây mẹ Tô cũng đã đề cập đến, nếu như Tô Hồng Tụ ở bên ngoài
quá mức cực khổ, có thể suy tính trở về quê phát triển, đến lúc đó tìm
một người đàn ông có thể tin tưởng được ở quê, cho dù đối phương không
có phòng ốc thì đến nhà bọn họ ở cũng không sao. Dĩ nhiên khi đó Tô Hồng Tụ còn chưa cân nhắc qua vấn đề này, hôm nay lại càng không thể, vì cô
đã có Mạnh Tư Thành.
Mẹ con gặp nhau, hai người rất kích
động, Mẹ Tô nhìn dáng vẻ con gái, cảm thấy hình như con gái mình từ
trang phục bên ngoài hay phong thái bên trong đều có chút thay đổi, trở
nên đẹp và sáng sủa hơn. Nói không thích là giả, nhưng trong lòng vẫn
cảm thấy thời gian dài như vậy không gặp con gái có chút xa lạ. Tất
nhiên không tính đến thời điểm hai mẹ con nói lời tri tâm, nói xong mẹ
Tô cũng cảm thấy cho dù có như thế nào thì vẫn là con gái của mình!
Mẹ Tô đã sớm chuẩn bị một bữa cơm phong phú để tiếp đón Tô Hồng Tụ, vì vậy hai mẹ con dừng lại để ăn uống, ăn xong lại tranh nhau rửa chén,nồi.
Mẹ Tô rảnh rỗi liền sửa sang lại hành lý Tô Hông Tụ mang về, thấy những
hộp quà là sản phẩm bổ dưỡng có giá trị dành cho người già, hỏi Tô Hồng
Tụ chuyện gì xảy ra. Tô Hồng Tụ còn chưa nói rõ về chuyện Mạnh Tư Thành
với mẹ, trước kia là do lo lắng chuyện còn chưa chắc chắn trong lòng nên không có nói, hôm nay dù gì hai người cũng đã phát triển đến trình độ
này vì vậy có chút không biết nói rõ như thế nào.
Mẹ Tô nhìn
ra bộ dạng con gái có tâm sự, cũng không có hỏi nhiều, nhưng trong lòng
không khỏi tưởng tượng, sau lại dùng lời nói thử dò xét truyện bạn trai
của con gái, Tô Hồng Tụ chỉ nói thoái thác rằng trước mắt hiện tại không tính đi xem mắt, vì vậy mẹ Tô càng cảm thấy con gái đã yêu đương rồi,
chỉ là không biết tại sao tạm thời chưa muốn nói đây?
Thật ra thì không phải Tô Hồng Tụ không muốn nói, cô chính là nghĩ mình và Mạnh Tư Thành đã phát triển đến bước này nhưng vẫn chưa nói cho mẹ mà cảm
thấy áy náy, vì vậy trong lòng có chút ngượng ngùng, cảm giác vừa nhắc
tới Mạnh Tư Thành, giống như mình và chuyện với anh bị mọi người quan
sát vậy. Hơn nữa lúc này nếu mẹ hỏi mình và Mạnh Tư Thành phát triển đến trình độ nào, mình lại biết trả lời làm sao đây? Còn là vẫn lừa mẹ hay
trực tiếp nói thẳng ra? Đối với vấn đề này Tô Hồng Tụ có hơi lo lắng. Cô là con gái hiếu thuận không muốn lừa gạt mẹ, nhưng muốn cô trực tiếp
nói với mẹ mình và người kia đã sớm thân thiết thật là có chút quá mức
kinh thế hãi tục. Vì vậy cô suy nghĩ muốn làm đà điểu, kéo dài một chút
nữa đi, qua sang năm mình sẽ từ từ nói với mẹ.
Như thế qua
một thời gian hai mẹ con ai cũng không đề cập tới chuyện này nữa, ngày
thứ hai chính là đến đêm 30, hai người ôm TV xem chương trình đi hội đầu năm, ăn nửa nồi sủi cảo nóng, cũng hưởng thụ đêm cuối năm vui vẻ.
Thỉnh thoảng Tô Hồng Tụ lại chú ý tin nhắn, kể từ lúc về đến nhà, Mạnh Tư
Thành không có nhắn tin hỏi thăm t