
ị này đã thay đổi rồi, hô hấp bắt đầu trầm đục, mải hôn đến
khi phải thở gấp ngừng lại. Tô Hồng Tụ giùng giằng thở dốc: “Không
cần……Đây đang là bên ngoài, sẽ bị người thấy…….” Ngay cả đã sớm cùng anh trải qua nhiều lần, nhưng cô cuối cùng vẫn là nhát gan, ngượng ngùng,
cô thật không thể nào hôn ở bên ngoài như vậy, huống chi đây là dưới lầu nhà mình!
Mạnh Tư Thành từ nụ hôn mãnh liệt ngẩng đầu lên,
nhìn chung quanh, mặc dù là buổi tối nhưng bởi vị là qua đêm nên bốn
phía ánh đèn sáng rỡ, nếu như có nhà nào chợt mở cửa sổ ra, xác thực sẽ
bị nhìn thấy.
Anh trầm tư một chút, thấy trước cửa lầu tối
đen, liền kề vào lỗ tai cô nói nhỏ: “Đã lâu không gặp, anh chính là muốn hôn em, chúng ta qua bên kia có được hay không?” Tuy nói anh là trưng
cầu ý kiến, nhưng hiển nhiên giọng nói không cho cự tuyệt. Tô Hồng Tụ
cũng không cự tuyệt, vì vậy anh nửa ôm nửa kéo cô cùng đi đến.
55.Chương 55…..
Trong góc tối trước cửa lầu.
Cả lầu phòng này không biết do ai bày trí, xây cũng được bảy, tám năm rồi, nhưng không biết là do tiết kiệm chi phí hay lí do khác, trong hàng
lang cứ cách hai tầng lầu mới có một tầng có đèn, mà bóng đèn lại chỉ có ở một đầu và ở giữa lầu, vì vậy ở cửa lầu cũng chỉ có chút ánh sáng mờ
mờ.
Mạnh Tư Thành sau khi đến vừa nhìn tình thế trực tiếp mà
ôm Tô Hồng Tụ đến góc khuất dưới bậc thang. Bởi vì bị cầu thang nghiêng
che lấp, phía dưới này hơi mờ mờ, như thể đưa tay ra không thấy được năm ngón.
Mạnh Tư Thành thấy chỗ này thật bí mật, vì vậy nên
không cố kỵ chút nào thắt lưng dùng sức đẩy cô vào giữa giam cầm của
chính mình và vách tường, cúi đầu tiếp tục xâm chiếm trong miệng của cô, hấp thu mỹ vị bên trong, mà ở bên trong nụ hôn, hơi thở Tô Hồng Tụ có
chút nhốn nháo, cuối cùng chỉ có thể run rẩy xụi lơ trong ngực của anh.
Mạnh Tư Thành có lẽ vốn không muốn như vậy, chỉ là thực sự muốn hôn mà thôi, nhưng do đã mấy ngày chưa từng muốn qua cô, hôm nay được thưởng thức tư vị như vậy, nào chịu được nửa đường buông tha, vì vậy liền rứt khoát
cởi áo khoác nhung bên ngoài của cô, tay vươn đến áo ngủ bên trong, rõ
ràng phát hiện bên trong cô không có mặc gì, hai trái đào mật nhẵn mềm
vừa đúng mặc cho người ta chơi đùa.
Mạnh Tư Thành vừa đưa tay vỗ về, chơi đùa vật yêu thích, một bên vừa cúi đầu có chút tham lam hôn cô, Tô Hồng Tụ bất đắc dĩ chỉ có thể xuyên qua áo khoác ngoài nắm chặt
áo lông của anh, cắn răng nhịn xuống thừa nhận nụ hôn trong miệng.
Tô Hồng Tụ cho là anh chỉ muốn hôn mấy cái thôi, ai biết mình bị anh ôm
chặt lấy hôn một lát sau, phía dưới liền cảm thấy một vật cứng rắn cách
quần áo ngủ chạm vào nơi mềm mại của mình, vật kia bắt đầu còn không dễ
thấy, sau lại càng trướng càng lớn, cuối cùng thế nhưng mình chỉ có thể
dựa vào trên tường.
Tô Hồng Tụ đã sớm chịu nhận anh nhiều lần khi dễ, vì vậy đối với người đàn ông vô cùng bướng bỉnh này, biết anh
một khi muốn, nhất định là muốn tới cùng, lập tức cảm thấy phía dưới của anh vật kia ngang nhiên đứng thẳng liền có chút kinh hoảng: “Mạnh Tư
Thành. . . . . Anh không được làm loạn. . . . . Nơi này cũng không phải
thành phố S. . . . . . ” Nơi này là quê của cô, nơi này là dưới lầu nhà
cô!
Môi mỏng Mạnh Tư Thành nhỏ giọng mập mờ lầm bầm: “Em là tiểu bại hoại. . . . . Đáng đời chịu phạt. . . . ..”
Tô Hồng Tụ không biết mình đã làm sai điều gì thế mà thành tiểu bại
hoại còn phải đáng đời chịu phạt, nhưng giọng Mạnh Tư Thành lúc này hạ
thật thấp rỉ tai mang theo khí nóng nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt của cô, làm cho thân thể cô run rẩy một trận, cô biết mình cũng muốn anh, nhưng lúc này nơi đây không thể làm ra chuyện hoang đường như thế được!
Ai biết Mạnh Tư Thành căn bản không cho cô cự tuyệt, một tay vịn hông của
cô, một tay khác trực tiếp duỗi xuống dưới, xuyên qua chiếc quần ngủ
rộng thùng thình tới giữa hai chân của cô.
Nơi đó đã có chút ươn ướt, bàn tay Mạnh Tư Thành mơn trớn, thử thăm dò tách ra hai cánh hoa, tiến vào bên trong.
Tô Hồng Tụ sợ rồi, theo bản năng, kẹp chặt hai chân kháng cự không cho anh tiến vào, nhưng bởi vì tay kia đã xâm nhập đi vào giờ do động tác ép
chặt của cô chỉ làm đầu ngón tay anh kẹp chặt vào hơn mà thôi.
Mạnh Tư Thành cảm thấy cô khẩn trương, cười nhẹ bên tai cô: “Tô Hồng Tụ cái đồ ngốc này, có phải em cũng muốn rồi hay không?”
Tô Hồng Tụ không dám lớn tiếng, chỉ có thể lắc đầu nhỏ giọng phản bác:
“Không có, đâu có đâu! Anh không được làm loạn, nếu không sẽ bị người
thấy.”
Mạnh Tư Thành lại cố ý không tin: “Em tại thời điểm
đặc biệt thích, sẽ kẹp anh thật chặt.” Nói đến đây bởi vì ngón tay bị
kẹp chặt không thể nhúc nhích đầu ngón tay còn giùng giằng ở giữa hai
chân cô muốn động xuống.
Tô Hồng Tụ nghe xong lời này vội
vàng buông hai chân ra theo bản năng, ai ngờ như vậy vừa đúng khiến âm
mưu của người khác được như ý, đầu ngón tay liền tách cánh hoa ra tiến
công tiến sâu vào u cốc.
Tô Hồng Tụ cảm thấy động tác của
ngón tay kia, lập tức nóng nảy, vỗ đầu vai anh buồn bực nói: “Mạnh Tư
Thành anh không được làm loạn, nơi này là dưới lầu nhà em, sẽ bị người
nhìn t