
áp giải
thích: “Em chỉ nói là đi đổ rác, giờ đã lâu như vậy! Mẹ em chắc lo lắng
lắm rồi!”
Mạnh Tư Thành cúi đầu, giơ tay mơn trớn khoé môi
cô: “Môi em bị cắn ra thành như vậy, trở về phải chú ý một chút, không
thì sẽ bị mẹ nhìn ra.”
Tô Hồng Tụ đỏ mặt gật đầu một cái,
cuối cùng dặn dò nói: “Anh đi về nhanh đi, em sẽ liên lạc sau, em không
thể chậm trễ nữa, muộn rồi.” Nói xong liền vội vàng chạy lên lầu.
Thời điểm Tô Hồng Tụ đẩy cửa nhà mình ra, vừa đúng lúc gặp phải mẹ Tô mặc áo khoác chuẩn bị ra ngoài tìm cô, thấy cô trở lại nhìn hai má đỏ hồng
ngẩn người tại chỗ: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao giờ con mới trở về?”
Trên mặt Tô Hồng Tụ nóng lên, giờ phút này nhất định không thể để mẹ biết
những chuyện đã xảy ra ở dưới lầu, vì vậy chỉ có thể ấp úng nói: “Con
gặp một người bạn . . . . Nói mấy câu . . . .”
Mẹ Tô nghi
ngờ: “Là người bạn nào? Mà nửa đêm canh ba còn gặp ở bên ngoài? Con cũng thật là, thế nào không mời bạn về nhà ngồi chơi một chút?”
Tô Hồng
Tụ dĩ nhiên không dám đáp lời, dưới thân thể vẫn còn cảm giác của cái đó cứng rắn xâm nhập vào cơ thể mình, thậm chí còn có chút gì trơn dính
chảy ra, cực kỳ xấu hổ khi đối mặt với mẹ, vì vậy trên mặt cô nóng cháy
lợi hại hơn, nhịp tim cũng tăng nhanh, chỉ đành trả lời mẹ lung tung qua loa tắc trách, nói xong mình cũng cảm thấy nghi ngờ. Mà mẹ Tô thấy vẻ
mặt cô, cũng đoán được ít nhiều, nhưng rốt cuộc không có hỏi nhiều, nói
bây giờ đã hơn mười hai giờ, nhanh đi tắm rồi đi ngủ thôi.
Tô Hồng Tụ may mắn tránh thoát mẹ hỏi thăm, vì vậy nhanh chóng vào phòng
tắm rửa, nhớ tới hình ảnh mới vừa rồi, thật là vừa xấu hổ vừa lúng túng, nên vội vàng tắm thật nhanh. Đợi đến lúc giặt xong, lau khô thân thể,
lại thấy mẹ đưa cho một bao tiền lì xì: “Đây là tiền lì xì mừng năm mới
hằng năm cứ qua mười hai giờ mẹ sẽ đưa, con cầm lấy để dưới gối đầu đi.”
Đây là quy củ của mẹ Tô, năm mới nhất định phải qua mười hai giờ thì phát
cho con cháu, sau đó để dưới gối, nghe nói như vậy sẽ gặp may mắn.
Tô Hồng Tụ cúi đầu nhận lấy bao tiền lì xì, nhưng chợt nhớ tới thời điểm
mẹ vì cô mà chuẩn bị bao lì xì, chắc là lúc đồng hồ điểm mười hai giờ
pháo hoa nở rộ, còn mình thì sao? Thế mà mình núp trong góc cầu thang
dựa vào Mạnh Tư Thành làm ra việc hoang đường như vậy, cô thấy xấu hổ
cực kỳ, hận không có cái động trên mặt đất nào để chui ngay vào đó.
Mẹ Tô nhìn vẻ mặt con gái, càng thêm xác định, do dự muốn mở miệng hỏi,
nhưng cuối cùng lại không nói ra, chỉ bảo một câu: “Thời gian không còn
sớm rồi, đi ngủ thôi.”
Tô Hồng Tụ bước từng bước cứng nhắc
trốn về phòng mình, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại mà không ngủ được, cố tình lúc này chuông điện thoại vang lên, là tiếng báo tin nhắn. Mở
ra nhìn, dĩ nhiên là tin nhắn của Mạnh Tư Thành: “Sau khi về, mẹ em có
phát hiện ra cái gì hay không?”
Đúng lúc tâm tình Tô Hồng Tụ
không tốt, trực tiếp nhắn trở về ba chữ: “Không biết.” Mà thật sự cô
không biết, thoạt nhìn thái độ của mẹ rất lạ, giống như nhìn thấu tất cả nhưng lại không nói gì, nên rốt cuộc cô không biết mẹ biết hay không
nữa!
Bên kia Mạnh Tư Thành nhìn thấy ba chữ này không
biết là tâm tình gì, điện thoại di động yên tĩnh sau một lúc lâu mới có
tin nhắn trở lại: “Mặt của em đã hồng thành như vậy, mà mẹ em không cảm
thấy kì quái sao?”
Tô Hồng Tụ nhìn câu hỏi này, đột nhiên như hiểu rõ cái gì, như vậy mới vừa rồi cái cảm giác vừa thẹn vừa xấu hổ trước mặt
mẹ nhất thời chuyển thành lửa giận, Mạnh Tư Thành a Mạnh Tư Thành, anh
thật là giảo hoạt, xem ra anh đã sớm tính toán đến mình không thể gạt
được mắt nhìn của mẹ, cố ý dẫn mình tới cầu thang làm chuyện như vậy, để làm mẹ chú ý sao? Lúc này Tô Hồng Tụ đã hoàn toàn quên mất mới vừa rồi
thật ra thì mình cũng đã ý loạn tình mê, nếu chỉ bằng một mình Mạnh Tư
Thành làm sao có thể làm ra chuyện? Trong lòng cô bây giờ chỉ cảm thấy
tất cả chuyện này là âm mưu của Mạnh Tư Thành!
Vì vậy cô cũng không ngủ được, cầm điện thoại gọi cho Mạnh Tư Thành, hỏi: “Anh là cố ý có phải hay không?”
Mạnh Tư Thành không hiểu: “Cố ý cái gi?”
Tô Hồng Tụ dứt khoát nói thẳng: “Anh, anh cố ý ở góc cầu thang cùng em
thân thiết, như vậy mẹ em sẽ đem lòng nghi ngờ, sau đó em sẽ không thể
không nói cho mẹ biết chuyện của chùng ta, có đúng hay không?”
Bên kia Mạnh Tư Thành trầm mặc, sau mới chậm rãi hỏi: “Vậy tại sao em không nói cho mẹ mình biết chuyện của chúng ta?”
Thật ra thì Tô Hồng Tụ luôn do dự khi nói cho mẹ biết, hôm nay Mạnh Tư Thành vừa hỏi như vậy, không biết làm sao chỉ giải thích: “Em lập tức sẽ nói, em chưa bảo sẽ không nói!”
Mạnh Tư Thành lại tiếp tục ép hỏi: “Nhưng em vẫn chưa nói, không phải sao?”
Tô Hồng Tụ cảm thấy Mạnh Tư Thành từng bước ép sát, biết mình đuối lý, nhưng cô cố nói: “Mạnh Tư Thành, chúng ta là đang thảo luận vấn đề anh cố ý hay
không, chứ không phải đang thảo luận việc tại sao em không nói với mẹ
chuyện chúng ta.”
Mạnh Tư Thành nghe ra giọng cô không tốt, vì vậy dứt khoát thừa nhận: “Đúng, anh chính là cố ý.”
Tô Hồng Tụ hơi tức giận: “Anh, làm sao anh có thể như vậy chứ? Như vậy