
làm em mất hết thể diện anh có biết không? Mẹ em tư tưởng rất bảo thủ, nếu để mẹ biết, em còn mặt mũi nào nhìn mẹ đây?”
Tô Hồng Tụ hơi tức
giận: “Anh, làm sao anh có thể như vậy chứ? Như vậy làm em mất hết thể
diện anh có biết không? Mẹ em tư tưởng rất bảo thủ, nếu để mẹ biết, em
còn mặt mũi nào nhìn mẹ đây?”
Mạnh Tư Thành cũng tức giận lời nói có chút khó nghe: “Thế nào, anh làm em mất thể diện sao?”
Tô Hồng Tụ vừa nóng vừa giận: “Anh biết rõ ràng em không phải có ý đó, em chỉ. . . . “
Mạnh Tư Thành hiển nhiên tâm tình rất không tốt, trực tiếp ngắt lời cô nói:
“Anh hiểu rõ ý em, em chính là không muốn nói rõ chuyện của chúng ta
trước mặt mẹ, không phải sao? Em về nhà cũng đã mấy ngày, nhưng đến bây
giờ vẫn chưa nói đến!”
Tô Hồng Tụ một lần nữa cảm thấy đuối lý, nhỏ giọng giải thích nói: “Em đang định tìm cơ hội để nói. . . .”
Mạnh Tư Thành cười lạnh nói: “Tìm cơ hội, vậy thì tốt, bây giờ em đi nói đi, khẳng định mẹ em đã nghi ngờ, em đi nói vừa đúng dịp, đây chính là cơ
hội rất tốt.”
Tô Hồng Tụ không phản bác được, hiện tại đi
nói? Làm sao có thể, hiện tại cô trốn mẹ còn không kịp, sao có thể chủ
động thừa nhận tất cả đây?
Mạnh Tư Thành thấy cô không nói
lời nào, biết cô hiện tại sẽ không đi nói, vì vậy trong lòng cảm thấy
khó chịu: “Thôi, anh không ép em, anh chỉ còn cách chờ thôi. Em đi ngủ
trước đi.” Nói xong muốn cúp điện thoại.
Tô Hồng Tụ nghe
giọng anh thấy có phần cô đơn, vội hỏi: “Vây hiện giờ anh đang ở đâu?”
Đến bây giờ cô mới chợt nhớ tới cô còn chưa kịp hỏi anh trở về nơi nào
và làm cái gì?
Mạnh Tư Thành lạnh nhạt trả lời: “Anh hiện tại đang ở khách sạn, nhưng chỉ ngày mai là về thành phố S rồi.”
Tô Hồng Tụ kinh ngạc: “A? Ngày mai anh đã đi?”
Mạnh Tư Thành tức giận “Hừ” một tiếng: “Anh không đi, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục ở lại chỗ này khiến người ta chán ghét? Không biết lần sau còn gặp may có bao đồ bỏ đi không nữa!” Nói xong cúp điện thoại.
Tô
Hồng Tụ nhớ đến câu nói sau cùng kia của anh, cái gì mà gặp may có bọc
đồ bỏ đi, thật là vừa bực mình vừa buồn cười lại đau lòng.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Hồng Tụ nằm dài trên giường, suy nghĩ lung tung, nghĩ tới nghĩ lui đột nhiên cảm thấy có lẽ đúng như lời Mạnh Tư Thành
nói, hiện tại là thời điểm tốt nhất nói thẳng cho mẹ biết. Về phần có
mất mặt, xấu hổ với mẹ hay không cũng không cần suy nghĩ nhiều như vậy!
Hơn nữa đoán chừng mặc dù mẹ ngoài miệng không nói, nhưng thật ra trong
lòng đã sớm nghi ngờ rồi?
Đầu tiên cô nhắm mắt lại, hồi tưởng lại lời nói của giáo viên bổ túc, hít sâu một hơi, ngẩng đầu ưỡn ngực,
tự nói với mình: Mình là một cô gái xinh đẹp, mình là một cô gái tự tin, mình là một cô gái ưu nhã. . . .
Nhớ tới mình lúc này chợt
bật cười, đây là đi gặp mẹ mình chứ đâu phải người ngoài! Vì vậy cô suy
nghĩ một chút: Không có gì, chỉ là vấn đề nhỏ thôi, mẹ cũng không phải
người lạ, mẹ sẽ không cười mình, mình đã sớm trưởng thành, căn bản sẽ
không sao cả!
Sau khi làm công tác tư tưởng xong, cô rốt cuộc nhẹ chân nhẹ tay đi tới trước cửa phòng của mẹ, gõ nhẹ cửa phòng.
Trong phòng mẹ ho một tiếng, hỏi: “Hồng Tụ? Có chuyện gì sao?”
Cô vội vàng nhẹ giọng hỏi: “Mẹ, mẹ đã ngủ chưa?”
Mẹ Tô vừa đứng lên mở cửa vừa nói: “Mẹ mới vừa nằm xuống, còn chưa có ngủ, thế nào Hồng Tụ, có chuyện gì sao?”
Cửa mở ra, là khuôn mặt hiền lành của mẹ.
Tô Hồng Tụ cười nhẹ nói: “Không có việc gì, chỉ là con chợt không muốn ngủ một mình, con muốn ngủ cùng với mẹ!”
Mẹ Tô bất đắc dĩ, vuốt ve mái tóc cô: “Con bé này, ở bên ngoài một thân
một mình nhiều năm nên sớm thành thói quen, hôm nay thế nào lại tìm mẹ
làm nũng rồi.” Trong miệng nói như vậy, nhưng mẹ Tô vẫn cho Tô Hồng Tụ
vào phòng, lại đưa một chiếc gối đầu, hai mẹ con nằm trên giưòng, cùng
đắp chung một chiếc chăn bông, tuỳ tiện nói chút chuyện phiếm.
Nói xong chuyện phiếm thì hàn huyên sang chuyện lớn cả đời của Tô Hồng Tụ
một cách rất tự nhiên, mẹ Tô rất lo lắng cho tương lai của cô, muốn cô
đi xem mắt, nếu gặp được người thích hợp thì phải quyết định luôn, tuối
cô cũng không còn nhỏ nữa.
Vì mẹ đã nhắc tới chuyện này, Tô
Hồng Tụ nghĩ cơ hội này không tệ, nhân cơ hội nói ra: “Mẹ, thật ra thì
gần đây con đang quen một người bạn.”
Mẹ Tô nghe vậy mắt sáng lên, tinh thần lập tức tỉnh táo lại, muốn ngồi dậy, vội vàng hỏi: “Hồng Tụ, là người như thế nào, mau nói cho mẹ biết một chút.”
Tô
Hồng Tụ cũng ngồi dậy theo, nói chi tiết về Mạnh Tư Thành cho mẹ biết,
dĩ nhiên trong này con giấu giếm một phần nội dung, ví dụ như lần đó
hiểu lầm rồi tranh cãi, hay mấy lần quan hệ thân thiết, những thứ này
đều cẩn thận không nói ra, cô vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của mẹ qua ánh trăng hắt từ cửa sổ, e sợ mẹ phát hiện ra mình nói dối.
Mẹ
Tô tự nhiên không chú ý vẻ mặt của Tô Hồng Tụ, bà đang ở trong cực độ
vui mừng: “Con nói đến cậu bé kia, không phải chính là cậu bé ở cùng
trấn trên với chúng ta sao?”
Tô Hồng Tụ cúi đầu, cẩn thận
nói: “Đúng vậy ạ, trước kia ở cùng một trấn với chúng ta, sau lại học
chung trường Trung học với con.”
Mẹ Tô nhớ lại: “Ừ, mẹ nhớ đ