
hi chuẩn bị xong điểm tâm tinh thần vẫn còn sảng khoái, ý niệm này của Hách Tịnh càng mãnh liệt hơn.
Chẳng lẽ người này luyện tà thuật Thải Âm Bổ Dương!
Tiếc rằng Đan Nhĩ Tín không hề nhận thấy sự khác thường, hào hứng khuyên Hách Tịnh nên ăn cái gì, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, Hách Tịnh mới thấy tâm tình khá hơn một chút, liếc nhìn Đan Nhĩ Tín một cái, đỡ thắt lưng đi tới phòng ăn ngồi xuống - cô vẫn cần bổ sung năng lượng.
Lần này bữa ăn sáng không giống như được mang tới từ nhà họ Hoàng, nhưng cũng rất phong phú. Hai người đang ăn, chợt có tiếng động từ phòng khách truyền tới, giống như là cửa được mở ra từ bên ngoài, Hách Tịnh hoảng sợ, Đan Nhĩ Tín lại khoát tay một cái nói: "Có thể là Quý Nguyệt, chị họ anh". Nói xong còn cắn một chiếc bánh bao rồi ra khỏi phòng ăn.
Lúc Hách Tịnh đang bận lấy tay lau miệng, đã có người vọt tới cửa phòng ăn, là một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi, vóc người cao gầy, ngũ quan sáng rõ, xinh đẹp, điển hình của mỹ nhân miền Bắc.
"Được a tên nhóc,núp ở quân đội còn có thể cua được cô ấy, còn là cô gái xinh đẹp như vậy nữa!" Người phụ nữ nghiêng đầu tung cho Đan Nhĩ Tín một quyền, thêm vào đó là nhướng nhướng đôi mi.
Đan Nhĩ Tín cau mày oán giận cô ấy: "Quý Nguyệt, chị đã lập gia đình rồi còn thô tục như vậy, cẩn thận anh Hải Lượng trả lại hàng a!" Nói xong liền hắng giọng một cái, làm ra vẻ trịnh trọng giới thiệu với Hách Tịnh: "Quý Nguyệt, con gái bác cả của anh." Rồi nói với Quý Nguyệt: "Đây là em dâu tương lai của chị, Hách Tịnh."
Hai cô gái đều không hài lòng với sự giới thiệu của anh, Hách Tịnh cau mày, Quý Nguyệt dứt khoát đưa tay lên: "Tiểu tử thối này, tên của chị em có thể gọi thẳng sao?"
"Không phải là chị nói rằng sợ bị nói là già rồi sao? Hay gọi là em gái?" Đan Nhĩ Tín vừa nói vừa nhếch miệng quan sát Quý Nguyệt một chút, lắc đầu làm ra vẻ không đành lòng: "Bây giờ em không thể mở miệng được."
Lập tức Quý Nguyệt bị làm tức tới mức kêu oa oa, bên này thì Hách Tịnh vừa giảm bớt được sự khó chịu khi gặp người lạ, mỉm cười chào hỏi Quý Nguyệt.
Quý Nguyệt nhìn cô, ánh mắt mang theo sự tò mò và nghiên cứu, Hách Tịnh thoải mái để cô ấy quan sát, việc bị người khác nhìn chằm chằm như thế, hơn hai mươi năm qua cô đã sớm quen thuộc, cho dù là ánh mắt có chút lộ liễu như của Quý Nguyệt. Nhận thấy cô ấy nhìn chằm chằm bộ phận nào đó, Hách Tịnh chợt nhớ ra cái gì, mặt dần dần đỏ lên, không chút dấu vết sửa sang lại quần áo.
"Thôi được rồi, vợ em mà chị nhìn chằm chằm lâu như thế làm gì? Muốn đùa bỡn, lưu manh thì tìm Quách Hải Lượng đi!" Mặc dù Hách Tịnh không nói gì, nhưng có người không nhịn được nổi.
Quý Nguyệt thu hồi ánh mắt dính trên người Hách Tịnh lại, nhìn Đan Nhĩ Tín một cái:" Lúc nào thì e về thăm nhà?"
Người ngồi ở đây đều hiểu, từ " nhà" trong miệng cô ấy, là muốn nói nhà họ Quý. Đan Nhĩ Tín dừng một chút: " Hôm nay không được, lát nữa chúng em phải tới phố Phủ Hữu . Để ngày mai đi, ngày mai em đưa cô ấy về thăm ông cụ." Phố Phủ Hữu chính là địa chỉ hiện tại của nhà họ Đan.
Nghe lời anh nói, trên mặt Quý Nguyệt hiện ra vẻ rất kỳ lạ, đầu tiên là có chút kinh ngạc nhìn Hách Tịnh, sau đó khi nhìn Đan Nhĩ Tín trên mặt thể hiện chút bất mãn, hừ lạnh nói: "Quả nhiên vẫn là người nhà họ Đan a, không ngờ nhiều năm như thế nhà họ Quý chúng tôi lại thay người ta nuôi nấng con trai."
Lần này tới lượt Hách Tịnh giật mình, cô không nghĩ tới Quý Nguyệt sẽ phản ứng trực tiếp như thế, không kìm được có chút lo lắng nhìn Đan Nhĩ Tín, quả nhiên, trên trán anh đã nổi gân xanh, mắt nhìn chằm chằm Quý Nguyệt, cười lạnh nói: "Uổng công nuôi em? Nuôi chị cũng không phải uổng công nuôi? Chị vì lấy Quách Hải liền xuất ngoại, bố mẹ ông bà ai cũng không cần, chị thật sự là người họ Quý nhỉ!"
Quý Nguyệt cũng nổi giận: "Chị vốn là muốn học thiết kế thời trang, vì việc làm ăn của cha mà đổi thành quản lý kinh doanh ! chị cũng bận rộn ở công ty tám năm, Quách Hải Lượng cũng đợi chị tám năm, chẳng lẽ chị không được có cuộc sống riêng của mình? Không được kết hôn? !Còn em sao có thể vùi trong đại đội trong hốc núi?"
Đan Nhĩ Tín lạnh lùng nhìn cô: "Đã qua rồi Quý Nguyệt a,ông chị, chú của chị cũng xuất thân từ quân nhân, ngay cả cha chị, trước kia cũng là làm lính sau đó là chuyển nghề, sau mới ra biển đó!"
Quý Nguyệt vẫn cứng đầu quát lên: "Ông và chú là tướng quân! Bố chị chuyển ngành rồi xây dựng cơ nghiệp lớn như vậy? Còn em, em thì trừ bộ dạng giả câm giả điếc lúc huấn luyện thì còn làm được gì? Đã nói những phát minh kia của em, tùy tiện cầm ra ngoài bán, cũng kiếm được khoản tiển lớn! Nhưng em lại tặng miến phí toàn bộ cho bộ đội, mỗi tháng cầm mấy ngàn đồng như vậy. Tặng thì tặng đi, dù sao trong nhà cũng không thiếu tiền, nhưng em lại còn cống hiến cả bản thân mình? Em cho rằng chị không biết làm lính là xảy ra việc gì sao, thời đại hòa bình, cả ngày ngây ngô, không phải là huấn luyện thì chính là diễn tập,quay đi quay lại cũng đều là hồng quân thắng lợi, tự mình trêu chọc mình mà! Em cảm thấy có ý nghĩa sao? Lãng phí sinh mạng ở những chỗ này em không thấy nhàm chán