
? Không nói rõ ràng không xong với
anh đâu…”
Hình Dục mặt không cảm xúc nằm im trên giường, cả một năm
nay rồi, cô vẫn chỉ một vẻ mặt ấy biểu hiện ấy, cho dù Hình Khải nổi
giận gào thét hay lẩm nhẩm tự nói với chính mình thì cô vẫn chẳng buồn
động tay động chân.
Hình Khải thở dài, nói tiếp: “Tiểu Dục, em đừng
trách bố không đến thăm em, bố không dám đến. Đến thăm lần nào bố buồn
thương lần ấy, bố cũng nhiều tuổi rồi, không thể chịu đựng được sự xúc
động mạnh. Gì nhỉ, nếu em không nể mặt anh thì cũng nghĩ cho bệnh tim
của bố có được không? Em mau dậy mà xem bố đã già tới thế nào rồi, em cứ để người khác phải lo lắng mãi thế…”
Hình Khải mím môi, vuốt vuốt đôi tay gầy guộc của cô, mắt cay xè.
“À, anh còn phải cải chính một quan niệm của em, trong nhật ký em viết,
không vì em yêu anh, mà cái chết không tìm đến em nữa. Không vì em yêu
anh, mà tảng đá trên người em sẽ mọc cánh bay đi; càng không phải vì em
yêu anh, mà anh sẽ xuất hiện trước mặt em… Em nói tình yêu chẳng thể
ngăn cản được bất cứ việc gì, tình yêu càng không phải kỳ tích… anh
không nhớ nhầm chứ?” Hình Khải nghiêng đầu cười, quay người ngồi xuống
cạnh giường, nhẹ nhàng xoa bóp cơ thể cô.
Hình Khải nhớ lại cảnh
tượng khi ấy, trái tim như bị dao đâm: “Em sai rồi Tiểu Dục, bởi vì anh
yêu em, anh nguyện mạo hiểm vì em, thế nên, anh mới tìm được em ở cái
nơi không ai có khả năng sống sót ấy. Vì anh yêu em, anh mới có một sức
mạnh vô tận như vậy, đẩy phiến đá ra khỏi người em. Vì anh yêu em, nên
anh mới xuất hiện trước mặt em. Chính vì anh yêu em, anh càng không thể
để em đi một mình… sự thực chứng minh, tình yêu, làm nên kỳ tích. Thật
sự là có kỳ tích, anh tin, tình yêu có thể tạo ra kỳ tích, em sẽ tỉnh
lại, nhất định là thế, chỉ bởi vì : Em yêu thương anh hơn bất kỳ ai…”
Lúc này, di động của Hình Khải đổ chuông, anh thấy là cuộc gọi quan trọng,
liền rời tay khỏi người Hình Dục, đi ra ngoài nhận điện.
Đúng vào lúc Hình Khải quay người đi ra, mi mắt Hình Dục khẽ rung rung.
Ngoài hành lang, Hình Khải nhận được chỉ thị của cấp trên, yêu cầu anh quay
về đơn vị xử lý công việc gấp, anh nhìn đồng hồ, cả đi và về chắc phải
hai tiếng đồng hồ, đợi khi anh quay lại sẽ chúc mừng sinh nhật Hình Dục
vậy.
Thế là anh đứng ngoài phòng bệnh dặn dò y tá, rồi vội vàng quay về văn phòng.
Sau khi Hình Khải rời đi không lâu…
Hình Dục từ từ mở mắt, ánh mặt trời rực rỡ chiếu qua kính cửa sổ, cô nheo
mắt, vốn định nhấc tay lên chắn ngang, nhưng chợt thấy đau nhói. Cô nhấc cao cánh tay lên, nhìn ống truyền dịch được cắm trên mu bàn tay
mình, cô từ từ rút ra, sau đó lần lượt rút hết những thứ ống cắm trên
người mình ra. Cô chỉ xử lý mọi thứ một cách vô thức, sớm quên mình đã
từng là một bác sĩ được đào tạo bài bản.
Hình Dục chống tay cố ngồi
dậy, nhìn quanh phòng bệnh toàn màu trắng, liếm liếm đôi môi khô nứt,
thử lên tiếng tới ba lần, cuối cùng cũng bật ra được cái tên lúc nào
cũng thường trực hiện ra trong đầu cô.
“Hình Khải, Hình Khải…”
Bật ra cái tên này, cô cũng không biết vì sao, nước mắt không ngừng chảy,
dường như cả thế giới chỉ có một mình “Hình Khải” là nguồn năng lượng để duy trì sự sống cho cô. Giống như khát phải tìm nước uống, đói phải tìm cơm ăn, cô gọi ra một cách đầy bản năng.
Song, Hình Dục gọi mà không có kết quả.
Đối mặt với một môi trường hoàn toàn xa lạ, Hình Dục cảm thấy sợ, vòng tay
ôm lấy cơ thể đang run lẩy bẩy, trốn thôi, đi tìm Hình Khải. Đầu cô xuất hiện suy nghĩ: Chỉ khi có Hình Khải bên cạnh cô mới an toàn.
Bụp một tiếng, Hình Dục ngã xuống đất, cô đấm đấm vào hai bên đùi đau nhức
không có lực của mình, cô muốn đi, nhưng hai chân lại không chịu nghe
lời, thế là cô bật khóc tức tưởi.
Những tiếng động trong phòng bệnh khiến y tá chú ý, họ vội đẩy cửa chạy vào.
Đột nhiên, y tá và Hình Dục đối mặt với nhau, sững sờ ba giây, rồi bất giác vui vẻ gọi to: “Trời ạ, Hình Dục đã tỉnh lại rồi!”
Trong tòa bệnh viện lớn này, chỉ cần là những y tá đã có thâm niên làm ở đây
trên một năm, đều biết trong phòng bệnh đặc biệt có một nữ bệnh nhân tên là “Hình Dục”.
Sự tích anh hùng về việc hi sinh thân mình cứu người
của Hình Dục là một trong những nguyên nhân. Có điều, cô chỉ là một
trong những người may mắn thôi, dù sao khi trận động đất xảy ra, việc hi sinh thân mình cứu người rất được đề cao, có những người đã bỏ thân nơi đó.
Vì vậy mới nói, lãnh đạo cao cấp Hình Phục Quốc đích thân tới bệnh viện thăm Hình Dục, khiến rất nhiều người chú ý đến Hình Dục.
Sau chuyện này, điều khiến mọi người xung quanh cảm động lại là Hình Khải,
con trai của lãnh đạo cao cấp của quốc gia, viên chức trong một bộ ngành quan trọng, lại chăm sóc lo lắng cho Hình Dục suốt một thời gian dài,
ngày nào cũng như ngày nào.
Chăm sóc người bệnh mất ý thức, không chỉ đơn thuần là lau người, massage, lật người… những công việc đơn giản,
mà còn phải đối mặt với những vấn đề người bệnh đại tiểu tiện một cách
không kiểm soát. Mặc dù có máy móc trợ giúp người bệnh đưa chất thải ra
ngoài, nhưng cơ thể con người không phải là một thứ m