Ring ring
Anh Hận Anh Yêu Em

Anh Hận Anh Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323881

Bình chọn: 9.5.00/10/388 lượt.

nh phố tràn ngập sắc xuân.

Công việc của Hình Khải ngày

càng bận rộn, thoáng cái anh đã nhậm chức phó chánh văn phòng được một

năm. Biểu hiện xuất sắc của Hình Khải khiến cấp trên không ngừng tán

thưởng còn cấp dưới thì vô cùng kính phục.

Nhưng chỉ có một điều kém

vui đó là, Hình Khải không chấp nhận bất kỳ một công việc khảo sát nào ở nước ngoài. Về điểm này những người biết chuyện đương nhiên hiểu anh vì Hình Dục, anh có thể thức cả đêm để làm việc chứ không thể một ngày

không gặp cô.

Vì vậy, lâu dần, tất nhiên ít nhiều sẽ xuất hiện những

lời bàn tán, những nhân viên công vụ mới vào không hiểu đầu đuôi câu

chuyện, mặc dù không nói ra miệng, nhưng thầm đưa ra những lời xì xầm

chính vì Hình Khải là con trai độc nhất của một vị lãnh đạo cao cấp nào

đó, nên bộ trưởng mới nhẹ tay với anh như thế.

Mặc dù Hình Khải có thể hiện xuất sắc tới đâu cũng khó tránh được những lời bàn ra tán vào dù ít dù nhiều.

Không phải Hình Khải không nghe thấy những lời xì xầm ấy, và trong lòng anh

cũng chẳng dễ chịu gì. Nhưng sao anh có thể để Hình Dục ở nhà một mình

chứ? Mặc dù lại thêm một năm nữa “trưởng thành” hơn, Hình Dục có thể tự

chăm sóc cho việc ăn uống ngủ nghỉ của mình. Anh một ngày không được gặp Hình Dục là không yên lòng.

Nghĩ đến Hình Dục, Hình Khải bất giác bật cười thành tiếng.

Gần đây không biết do Hình Dục xem quá nhiều phim truyền hình hay thấy hàng xóm nói chuyện mà cô bắt đầu chú ý tới việc ăn mặc nhiều hơn, tóc buộc

lệch một chút cũng không được.

Tối qua, Hình Khải hết giờ làm về nhà, Hình Dục đòi ăn kẹo bông. Hình Khải vốn định đi mua cho cô, nhưng cô

lại không giống như mọi ngày ngoan ngoãn gật đầu ở nhà đợi, mà tự ý thay quần áo, kéo tay Hình Khải, muốn đi cùng anh.

Người đi chợ đêm đông

đúc, Hình Khải nắm chặt tay Hình Dục, chỉ sợ cô bị lạc. Hình Dục lại tỏ

ra rất bình tĩnh, cầm cao cây kẹo bông vừa đi vừa ăn, những cảnh vật lọt vào mắt cô đều thấy rất mới mẻ.

Khi đi ngang qua một gian hàng bán

dây và cặp tóc, bước chân cô chậm lại, kéo kéo ngón tay Hình Khải, ánh

mắt thèm muốn nhìn anh.

Hình Khải chỉ cười không nói, vuốt vuốt tóc cô, bước ngang sang một bên, lấy thân người chắn cho cô để cô

được thoải mái lựa chọn.

Cứ thế, Hình Dục vốn là một người chẳng mấy

mặn mà thiết tha với những đồ nho nhỏ xinh xinh, lại ngồi thụp xuống

trước quầy hàng, chọn một ôm những đồ vật nhỏ xinh đó.

Trả tiền xong, Hình Khải định cầm hộ cô, nhưng cô không chịu, nhất định tự mình ôm cái túi đó trong lòng, vẻ mặt vui sướng khó tả.

Hình Khải thấy cô vui,

ánh mắt anh cùng cười theo. Thích vòng vèo hoa tai chẳng phải rất dễ

sao? Chỉ cần cô vui, anh thậm chí còn tìm cho cô được nhiều thứ đẹp hơn

thế, tinh tế hơn thế.

Trong văn phòng của phó chánh văn phòng, tiếng gõ cửa khiến Hình Khải bừng tỉnh.

“Phó chánh văn phòng, bưu phẩm của anh.” Thư ký cười vui vẻ mang đồ lên.

“Cảm ơn.” Hình Khải đón lấy cái túi.

Đợi thư ký ra khỏi phòng, Hình Khải mới gác công việc sang một bên. Anh mở

phong bì ra, cẩn thận mở hộp trang sức, lấy từ trong hộp ra một chiếc

vòng cổ bằng thủy tinh lóng lánh bắt mắt. Đây là chuỗi vòng cổ được coi

là chiếc vòng bị thất lạc của “nữ thần Hy Lạp”.

Hình Khải móc nó trên tay… Hình Dục đeo chắc chắn sẽ rất đẹp.

Nhưng, trước khi Hình Khải chuẩn bị về, phó bộ trưởng tìm anh để nói chuyện.

Lúc đầu, hai người nói chuyện phiếm, sau đó phó bộ trưởng lại một lần nữa chắc đến chuyện Hình Khải không chịu đi công tác.

Hình Khải cũng hiểu công việc là công việc, lãnh đạo không có nghĩa vụ chăm

sóc đến cuộc sống riêng tư của anh. Nhưng anh đã tận tâm tận lực với

công việc rồi, anh không cần tăng lương thăng chức, chỉ để đổi lấy chút

quyền lợi này, mà cũng không được sao?

“Hình Khải, tạm không nói đến

khả năng thiên tài về ngoại ngữ của cậu, mà chỉ nói đến trách nhiệm cậu

đang mang trên vai, cậu thân là phó chánh văn phòng, không ai thích hợp

hơn cậu trong việc tiếp đãi tổng thống nước M đến thăm Trung Quốc lần

này, tháp tùng họ suốt chuyến công du cũng chỉ cần một tuần, hãy đặt

quốc gia lên trên lấy đại cục làm trọng, dù cậu có bất kỳ khó khăn nào,

thì cũng vẫn phải nhận nhiệm vụ quan trọng lần này.” Phó bộ trưởng thấy

Hình Khải chần chừ không tỏ thái độ, nên thẳng thắn đưa ra mệnh lệnh.

Cái gọi là tháp tùng suốt chuyến công du, chính là phải theo sát họ một

bước cũng không được rời. Một mặt có thể đưa ra những giảng giải chính

xách và đúng lúc, mặt khác là giám sát hành vi của đối phương. Không có

tâm hại người nhưng nên có tâm phòng người, đây là tính cảnh giác mà bất kỳ nhân viên chính phủ nào cũng phải có.

Hình Khải đồng ý một cách khó khăn.

Anh có thể gọi điện cho bố, bởi vì phó bộ trưởng là cấp dưới của bố, không

nhìn mặt tăng phải nể mặt phật. Anh cũng có thể từ chối tiếp đón tổng

thống nước M tới thăm Trung Quốc lần này, nhưng sẽ chỉ tự vạch thêm một

vết đen nữa lên cái lý do cũ khó hiểu của mình. Ôi, làm người thật khó.

Trên đường lái xe về nhà, tâm trạng Hình Khải có phần nặng nề, một tuần

không được gặp Hình Dục, một tuần là bảy ngày… Hình Dục chí