Polly po-cket
Anh Hận Anh Yêu Em

Anh Hận Anh Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323892

Bình chọn: 8.00/10/389 lượt.

nh.

Vì vậy, Hình Khải, yêu anh càng sâu nặng, em càng sợ. Có hứa hẹn là có chờ mong. Khi lời hứa một ngày nào đó trở nên vô dụng, chúng ta sẽ không

thể quay về trước kia được nữa. Một khi mất anh, em không còn tìm được

lý do để sống tiếp.

Nhưng, em vẫn không muốn chết, em muốn được sống

bên anh cho tới già, cùng anh thực hiện tất cả những việc mà anh muốn

làm, anh thích ở đâu em sẽ ở đó, cho dù em chỉ sống bên anh với thân

phận là người em gái.

Tình yêu em dành cho anh, cuồn cuộn như nước; tình yêu em dành cho anh, nặng như đá.

Hình Khải, cảm ơn anh đã tặng em đôi giày trắng, cảm ơn anh đã mua quần áo

đẹp cho em, cảm ơn anh bảo vệ em như người thân như người tình, cả đời

này em đã mãn nguyện lắm rồi.

Hình Khải, khi một lúc nào

đó mà anh nhớ tới em, đừng buồn, đừng bao giờ buồn, bởi vì những năm

tháng được sống bên anh, vô cùng hạnh phúc…

Còn bây giờ, em đành phải nói lời vĩnh biệt.

Em gái cả đời sống vì anh, Hình Dục.

Người con gái cả đời chỉ yêu Hình Khải, An Diêu.

Vĩnh biệt.

Đọc xong, Hình Khải đột nhiên cảm thấy trời đất tối sầm.

Rầm một tiếng, anh đập quyển nhật ký vào tường.

“Sao em có thể ngu ngốc như thế? Em mau ngồi dậy cho anh! Ngồi dậy nói với

anh sao em lại ngu ngốc như thế?!” Hình Khải điên cuồng đấm tay vào cửa

sổ, ngay sau đó nước mắt làm mờ tầm nhìn của anh, anh mở trừng đôi mắt

đỏ mọng chỉ thẳng vào Hình Dục lúc này đang nằm trên giường bệnh, tức

tới mức nghiến răng trèo trẹo.

“Em đã lãng phí mười ba năm của anh em có biết không? Khiến anh phải giày vò tự vấn bản thân xem

mình đã làm sai chỗ nào, tại sao mãi vẫn không nhận được sự tha thứ của

em, có điểm nào khiến em không chịu lấy anh! Mẹ kiếp, anh còn nghĩ em đã mắc bệnh nan y gì cơ! Em nói xem sao bố mẹ em lại có thể sinh ra một kẻ biết giày vò người khác như em chứ? Trời ơi…”

Mắt Hình Khải vằn

những tia máu đỏ, anh túm chặt lấy mũi bịt chặt miệng, ngửa cổ cho nước

mắt chảy ngược vào trong, cố gắng như thế rất lâu rất lâu…

Anh cắn

môi, ngồi xuống bên giường, dịu dàng thận trọng, cầm tay cô, cúi đầu

nhìn vào khuôn mặt tiều tụy bất động của cô, nước mắt gần như ướt nhòa

mặt, chảy xuống ướt cả tay Hình Dục, thấm xuống ga giường, những giọt

nước mắt nóng hổi, giống như dòng chảy hồi sinh, cứu vớt ngọn lửa trong

lòng anh.

Đột nhiên, anh lau sạch nước mắt, mỉm cười, nói chắc như

đinh đóng cột: “Cho dù em có mù, có điếc, có ngốc, hay sống thực vật,

anh cũng sẽ không bao giờ rời xa em nữa, nghe thấy không hả, không ai có thể chia rẽ chúng ta, em càng không được.

“Anh nói cho em biết, anh

chưa bao giờ quên những lời đã nói với em năm mười bảy tuổi, anh đã nói

em là hạnh phúc nửa phần đời còn lại của anh, em còn nhớ em đã nói gì

không? Em nói… vì anh chưa đủ trưởng thành nên mới nói ra những lời ngốc nghếch như thế, em còn bảo anh cứ chờ mà xem.

“Nhưng chớp mắt đã

mười mấy năm trôi qua, trái tim anh chưa bao giờ thay đổi, vẫn là tên

tiểu tử ngốc nghếch đứng chênh vênh nơi bờ vực chờ em phán quyết, em còn định giày vò anh bao nhiêu năm nữa? Anh sẽ chơi cùng em cho tới ngày

cuối cùng của cuộc đời, được không?”

“Tiểu Dục, anh yêu em, anh hận

mình sao có thể yêu một người con gái có trái tim sắt đá như em, anh

càng hận mình hơn khi không thể làm em cảm nhận được tình yêu anh dành

cho em kiên định vĩnh hằng thế nào, anh xin lỗi, Tiểu Dục, anh đã khiến

em hoang mang, sợ hãi…

Anh gục đầu vào mu bàn tay cô, run lên bần bật một cách vô vọng.

“Hãy tỉnh lại và nói rằng “em yêu anh” được không? Tiểu Dục, Hình Dục, An

Diêu, cho dù em là ai, anh vẫn muốn chính miệng em nói với anh , xin em

đấy, anh đợi câu này mười ba năm rồi, xin em, xin em hãy tỉnh lại…”

Nhưng ngón tay của Hình Dục không giống như những gì chúng ta vẫn nhìn thấy

trên ti vi – cử động, mắt cũng chẳng nhòe nước… máy đo nhịp tim vẫn

không có gì khác biệt, mỗi phút mỗi giây vẫn chờ đợi, đợi sự phán quyết

của sinh mệnh…

Rõ ràng, dù là An Diêu của ngày ấy, hay là Hình Dục bây giờ, cô cuối cùng vẫn đã bỏ lỡ điều quan trọng nhất.

Một khi bạn đã cho đi tất cả tình yêu, khi bạn coi đối phương là sinh mệnh, điều đó cho thấy đối phương cũng yêu bạn sâu đậm như thế. Vì anh ấy yêu bạn, trong mắt chỉ có bạn, nên bạn mới cam tâm tình nguyện vì anh ấy mà cho đi nhiều như thế. Đối phương đáp lại bạn, ngoài tình yêu ra, còn cả tính mạng mà anh ta có thể chi phối. Nếu không có bạn, cuộc đời anh ta

cũng trở nên vô nghĩa.

Vì vậy cái gọi là tình yêu đến chết cũng không thay đổi, tuyệt đối chỉ là tình yêu từ một phía. Thành phố này, lại một lần nữa tiến hành cải cách cơ cấu.

Giống như

mọi lần, mỗi lần cải cách đều là một cuộc “cách mạng”, và việc phân bổ

nhân sự cũng như thay đổi về chức năng trong cơ cấu, là mấu chốt quan

trọng quyết định thành bại của cuộc “cách mạng” này.

Cùng với cuộc cải cách kinh thiên động địa, thì vận mệnh mới của những viên chức nhà nước lại có chuyển biến lớn.

Nguyên phó cục trưởng cục lễ tân nhà nước mới ba mươi mốt tuổi Hình Khải, lại

xuất sắc vượt lên trong lần cải cách này, phương án quy hoạch hệ thống

của anh rất