
ghị: “Chẳng phải HBO chiếu phim suốt
đêm sao? Hay là chúng ta cùng xem phim?”.
“Không đâu.” Chu Gia
Vinh kiên quyết từ chối, trừng mắt nhìn cô bằng đôi mắt còn đẹp hơn con gái,
rồi nhanh chân bước trở về phòng ngủ của mình, miệng vẫn khẽ lẩm bẩm: “… Cô gái
này lúc điên lên cũng thật đáng sợ!”.
Phương Thần cụt hứng,
trở về giường nằm một lát rồi lại trở dậy ngồi trước máy tính, mở hòm thư như
một cái máy, ngón tay không chịu theo sự điều khiển, đầu óc cũng thế, biết rõ
là đối phương đã không thể nhận được thư nhưng suốt mấy năm nay, mỗi khi không
ngủ được, cô đều mở máy viết một vài dòng rồi nhấn nút gửi đi, dường như sau
khi làm như vậy giấc ngủ của cô mới trở lại.
Cô biết hành vi này rất
không bình thường, hồi còn học trong trường, dù cô có thận trọng nhón chân bước
đến mấy thì vẫn bị một số bạn cùng phòng bắt gặp mấy lần và họ sợ phát khiếp.
Nhưng quả thực cô không
sao chế ngự được, vì thế cô đã phải cầu cứu tới bác sĩ tâm lý Trần Trạch Như.
Nhớ lại năm đó, một năm
đen tối nhất và cũng sáng sủa nhất đối với cô. Cùng với việc một tháng bốn lần
tới chỗ bác sĩ Trần Trạch Như, cô còn giành được suất học bổng với những biểu
hiện xuất sắc nhất, tiếp đó được tòa soạn báo lớn thứ hai trong khu vực chọn
làm thực tập sinh, khiến cho giáo viên phụ đạo và các bạn sửng sốt.
Mấy ngày nay, nhiệt độ
của thành phố C giảm xuống. Trần Trạch Như lái xe vào nhà để xe, chiếc đài
trong xe đang phát bản tin dự báo thời tiết, một đợt không khí lạnh cường độ
mạnh đang dịch chuyển xuống phía nam, trong bốn mươi tám tiếng đồng hồ tới
nhiệt độ của thành phố sẽ xuống thấp tới gần 0 độ.
Trần Trạch Như kéo lại
chiếc khăn quàng, bước vào thang máy, bấm nút lên thẳng phòng làm việc của
mình.
Vừa bước vào cửa, cô
nhìn thấy một người nằm trên chiếc ghế dài màu trắng sữa, ngạc nhiên cô dừng bước
và hỏi: “Phương Thần phải không?”.
Phương Thần mở mắt, cười
đáp: “Đã lâu rồi không gặp bác sĩ”.
“Sao thế? Gần đây lại
mất ngủ à?” Trần Trạch Như ngồi ngay xuống một chiếc ghế khác, giọng như đang
nói với một người bạn vô cùng thân thiết.
Mà thực ra cũng đã quen
nhau mấy năm rồi, cô mãi mãi không quên được lần đầu tiên gặp Phương Thần.
Lúc đó, đứng trước mặt
cô là một cô gái rất ngây thơ mặc một chiếc áo phông và quần bò, trên khuôn mặt
xinh đẹp ngây thơ, trong sáng là một đôi mắt không tương xứng với tuổi tác,
trong đôi mắt lay láy ấy dường như có một cái gì đó rất kích động nhưng lại cố
kìm nén, thế nên mọi sự lo lắng đều thể hiện qua giấc ngủ hằng ngày và một vài
hành động khác thường.
Lúc đó, ngành tư vấn tâm
lý ở Trung Quốc còn rất mới mẻ, phần lớn người bệnh đều nghi ngờ khả năng của
bác sĩ, vì thế Trần Trạch Như mới giật mình, không biết mình sẽ phải tốn công
đến mức nào để đuổi được cô sinh viên đại học chủ động đến khám bệnh này?
Thế nhưng, cho dù là
Phương Thần chủ động tìm đến thì quá trình điều trị lúc đầu cũng gặp phải những
khó khăn nhất định, cô đã không trả lời phần lớn câu hỏi của Trần Trạch Như, mà
chỉ nằm trên ghế, mắt nhắm lại, hai tay để trên ngực, lắng nghe một bản nhạc
nhẹ nhàng, như thể cô đang để cho thần kinh của mình được thả lỏng.
NhPhương Thần thì thấy
hình như cô không cần điều trị mà chỉ cần tìm một chỗ mà cô cho là thích hợp để
ngủ một giấc.
Mãi cho tới khi Trần
Trạch Như nói: “Phương Thần, cô cứ như vậy thì chẳng những tôi không có cách
nào giúp được cô, mà còn khiến cho tôi mất nghề, dù có cầm trong tay phí tư vấn
nhiều đến đâu cũng cảm thấy áy náy”.
Lúc đó Phương Thần mới
nhìn Trần Trạch Như và có chút lay chuyển. Cô do dự một lát rồi nói: “Chuyện
là, trong giấc mơ tôi thường thấy chị tôi”.
“Trước đây, tôi rất ghét
chị, mãi cho đến khi nửa đêm tôi nghe thấy giọng của một người lạ qua điện
thoại, bảo rằng người nhà của Lục Tịch hãy tới mà nhận xác. Kể từ lúc đó, ngày
nào tôi cũng mơ thấy chị và không thể nào ngủ được.”
“Rất lạ là, trước đó tôi
chưa bao giờ tâm sự với chị, đến khi chị không còn nữa thì bây giờ ngày nào tôi
cũng muốn mang tất cả mọi chuyện xảy ra trong ngày chia sẻ với chị.”
Nói xong, Phương Thần từ
từ nhắm mắt lại, giọng nói cũng dần dần chìm đi: “… Tôi nhớ chị ấy và rất hối
hận vì trước đây mình rất ngang bướng, thậm chí, chỉ nghĩ đến việc mình đố kỵ
với chị như thế nào là đã cảm thấy không yên, rất không yên”.
“Bác sĩ Trần, bác sĩ
không biết con người thật của tôi đâu, thật sự ngay cả bản thân tôi cũng sắp
không nhớ được nữa, dường như ngay từ lúc sinh ra tôi đã thế này rồi, chăm chỉ
học hành, chịu khó tạo dựng mối quan hệ tốt với thầy cô và bạn bè, cha mẹ không
bao giờ phải lo lắng về tôi, tôi là niềm tự hào của họ.”
“Có lúc tôi đã nghĩ, hay
là tôi bị Lục Tịch ám? Bác sĩ Trần, bác sĩ có tin rằng có ma quỷ không? Vì, cái
dáng điệu bây giờ rõ ràng không phải của tôi.”
Những lời kể của Phương
Thần rất lộn xộn, có thể cô đang rơi vào trạng thái vừa mơ hồ vừa bế tắc, cũng
có thể từ trước đến nay cô chưa tìm được chỗ trút bỏ, cho nên bây giờ tất cả
những điều đó cứ thế tuôn ra một cách không đầu không cuối.
Trần Tr