
ạch Như nhớ rằng
lúc đó mình đã đưa cho Phương Thần một ly nước, nhưng cô ấy không đón lấy, các
ngón tay cô cứ đan chặt vào nhau không rời.
Ngón tay của Phương Thần
thon dài, móng tay hồng hào, ánh lên dưới ánh nắng mặt trời như màu vỏ trai,
giống như khuôn mặt của cô, đẹp đến mức khiến người ta không dám tin.
Một nữ sinh có hình thức
bên ngoài hơn người như thế, tuổi đời lại còn rất trẻ, theo lý mà nói, lẽ ra cô
phải sống rất vui vẻ, hạnh phúc mới đúng. Nhưng có ai biết được rằng, dưới vẻ
ngoài xinh đẹp ấy là một cõi lòng phức tạp đầy mâu thuẫn.
Đúng lúc ấy thì Phương
Thần ở phía đối diện lên tiếng, làm gián đoạn dòng hồi ức của Trần Trạch Như.
“Lần này em tới không
phải để tư vấn tâm lý đâu. Nghe nói hàng năm các bác sĩ đều quyên góp làm từ
thiện cho cô nhi viện, đúng không?”
“Đúng là có chuyện đó.”
“Viện trưởng của viện Từ
n với em cũng có thể coi là chỗ quen biết, lần trước em tới thăm bà, bà hy vọng
em có thể tìm giúp một bác sĩ tâm lý để trợ giúp tư vấn tâm lý cho một số trẻ
em trong đó.”
Trần Trạch Như ngẫm nghĩ
trong giây lát rồi đáp: “Vì thế cho nên em mới nhớ đến chị chứ gì? Việc này thì
chị nhận lời ngay. Hôm nào rỗi rãi chúng ta cùng tới gặp vị viện trưởng đó rồi
bàn tiếp nhé”.
* * *
Cô nhi viện Từ n nằm ở
ngoại ô phía bắc thành phố, nó được cải tạo từ một tòa công sở đầu thời kỳ Quốc
dân, và sau khi sửa chữa thì tòa nhà bốn tầng đã trở thành ngôi nhà của những
đứa trẻ bị bỏ rơi.
Viện trưởng Trương nhìn
thấy mọi người tới thì rất mừng, hồ hởi cầm tay Trần Trạch Như và mời ngồi
xuống nói chuyện, nhân tiện giới thiệu về tình hình của viện. Phương Thần chỉ
ngồi cùng một lúc, sau đó bước ra ngoài sân.
Giờ này các em nhỏ đều
đang lên lớp học, Phương Thần đi dạo một vòng, cô bất chợt nhìn thấybóng người
quen thuộc ở khoảng đất trống sau tòa nhà nhỏ.
Đây là nơi để các em nhỏ
vui chơi ngày thường. Phương Thần bước tới, khẽ vỗ vào vai của người ấy. Người
đó giật mình, vội quay đầu lại, khi nhận ra Phương Thần thì nhảy lên reo: “Chị
Phương Thần, sao chị lại tới đây?”.
“Cận Vĩ, hôm nay trường
không học bù à?”
Cậu bé tên là Cận Vĩ đưa
tay gạt những hạt mồ hôi lấm tấm trên trán, đáp: “Nhà trường cho nghỉ nửa ngày
đặc biệt. Lần trước viện trưởng nói có nhiều thứ đã bị hỏng mà không có người
sửa, vì thế em đến để làm giúp”. Tay Cận Vĩ vẫn cầm nguyên búa, trước mặt là
mấy chiếc bàn ghế học sinh hỏng.
Phương Thần cúi người,
tiện thể nhặt đinh lên đưa cho cậu bé và hỏi tiếp: “Sắp thi học kỳ rồi phải
không? Sang năm là thi Đại học rồi đấy. Em định thi trường nào? Đã nghĩ kỹ chưa?”.
“Bắc Kinh ạ, em thích
không khí ở đó.”
“Đã có mục tiêu cụ thể
chưa?”
“Em học Vật lý, hy vọng
sẽ thi đỗ Đại học Thanh Hoa.”
Dường như Phương Thần
không lấy đó làm ngạc nhiên, cô chỉ gật đầu, đáp: “Nhớ lúc đầu chị gặp em ở
đây, em tỏ ra là một người rất có chí hướng và lý tưởng”.
“Thế ạ?”, bất giác Cận
Vĩ ngừng tay búa, cười bẽn lẽn, để lộ lúm đồng tiền bên má, vẻ xấu hổ, “Thật ra
em chỉ muốn cố gắng một chút, để sau này có thể làm cho chị em được sống tốt
hơn”.
Lúc đó Phương Thần mới
chợt nhớ ra: “Hiện nay chị em có khỏe không?”.
Phương Thần chưa gặp chị
của Cận Vĩ bao giờ, nhưng cô thường nghe thấy Cận Vĩ nhắc tới. Hai chị em đã
lớn lên trong cô nhi viện cùng san sẻ giúp đỡ nhau, tình cảm rất gắn bó.
Cận Vĩ nói: “Chị ấy đang
học năm thứ ba trường Đại học Sư phạm rồi, ngoài ra còn làm gia sư nữa. Nhưng
gần đây chị ấy rất bận, hôm qua chị ấy gọi điện về nói, hết giờ học chị ấy còn
phải giúp thầy cô chuẩn bị bài cho ngày hôm sau”.
“Như vậy có nghĩa là
càng biết nhiều thì càng vất vả, đúng không?”, Phương Thần hỏi đùa.
Cận Vĩ lại ngượng nghịu
đưa tay lên vò đầu, “Lý tưởng của em đâu có rõ ràng như vậy? Thật ra em lo chị
ấy quá vất vả. Em biết những việc mà chị ấy đang làm bây giờ là vì điều gì”.
“Vì thế từ nay về sau em
ít nghỉ học thôi nhé, có khó khăn gì cứ đến tìm chị, chị sẽ nghĩ cách giải
quyết giúp cho. Em hãy tập trung vào học tập, em thi đỗ vào trường Đại học
Thanh Hoa chính là sự đền đáp cho những vất vả bây giờ của chị em đấy.”
“Chị Phương Thần, hôm
nào em sẽ giới thiệu chị em với chị để hai người làm quen nhé. Em cảm thấy chị
rất giống chị của em.”
Bất giác Phương Thần bật
cười, cô cố ý trêu Cận Vĩ: “Ồ, thế à? Em nói thử xem, giống ở điểm nào?”.
Cận Vĩ đáp: “Cũng dịu
dàng và rất hiểu người khác như vậy”.
Lần này thì đến lượt
Phương Thần cảm thấy xấu hổ, một hồi lâu sau cô mới nói: “Nhưng chị đâu có tốt
như vậy”. Nói đến đây cô nghe có tiếng động sau lưng, ngoảnh đầu lại thì thấy
Viện trưởng Trương đang cùng Trần Trạch Như đi tới.
“Tiểu Phương, cảm ơn
con.” Viện trưởng Trương cười, nói: “Bác sĩ Trần đã đồng ý mỗi tháng bỏ ra hai
ngày để đến thăm bọn trẻ rồi”.
“Không có gì ạ.”
Trên đường trở về, Trần
Trạch Như hỏi: “Sao em lại có vẻ thân thiết với những người trong cô nhi viện
như vậy?
“Vì ở gần đó có một nhà
thờ, lúc mới đầu em đi nhầm đường nên mới đi tới cổng của cô nhi viện.”
Hôm ấy vào lúc chiều
muộn, có hai người lớn dẫn một