Anh Hùng Khó Qua Ải Mỹ Nhân

Anh Hùng Khó Qua Ải Mỹ Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323170

Bình chọn: 10.00/10/317 lượt.

minh thân phận của phu nhân, sản nghiệp Lạc gia trải rộng

khắp, kì hạ các bộ mười vạn người, nhận thức, duy nhất chỉ có con dấu

phu nhân đang đeo trên người.”

Thiên, con dấu kia là…… Nhan Ca kinh

ngạc trợn to mắt, bàn tay mềm mại không tự chủ được vuốt ngọc ấn như

bông tuyết trên cổ, mắt to khó tin nhìn phía Bạch Tú Cô.

Người sau gật gật đầu, “Phu nhân, gia

nửa năm trước bị mai phục, trúng phải kịch độc, may mắn gia nhà ta mệnh

lớn, được phu nhân cứu giúp, thế này mới kêu nhân duyên trời định nha.”

Cho nên, hắn rõ ràng không phải trượng

phu của nàng, lại vẫn như cũ muốn nàng, còn mang nàng đi đến nơi này, là vì báo đáp ân cứu mạng sao?

Như là nhìn ra Nhan Ca oán thầm, Bạch Tú Cô cười nói: “Phu nhân, gia nhà ta cũng không phải lấy hôn nhân đại sự

trọng đại làm trò đùa, cho dù là hoàng thân quốc thích gia cũng không để vào mắt, Lạc gia mặc dù gia nghiệp đại, nhưng trước nay không có lấy

vương phủ làm hậu thuẫn hay ghét bỏ người nghèo khó, nếu là gia nhà ta

không muốn, liền coi là cái gì công chúa, cũng là không thể tiến vào Lạc gia, trừ bỏ nương tử gia chính mình nhận định.” Nàng cười meo meo hỏi:

“Phu nhân, ngài còn không rõ tâm ý của gia sao?”

Tim lập tức đập mạnh liên hồi, Nhan Ca

kinh ngạc nắm chặt ngọc ấn kia, một đôi thủy mâu trong suốt, một giọt

một giọt chảy xuống……

Ở một góc sân tinh xảo hướng tây nam

trang viên, diện tích không lớn, hoàn cảnh lại thanh u, có ao nhỏ hòn

non bộ, bốn phía tràn đầy hoa mộc, tiểu kiều đình đài làm đẹp, hết sức

lịch sự tao nhã.

Thay một thân y phục bụi đất, hắc y cẩm

bào Lạc Hình Thiên khoanh tay chậm rãi đi thong thả, ngẩng đầu, nhìn

khoảng không chân trời, đôi mắt thâm thúy u ám, lộ ra rõ ràng lãnh tuấn

góc cạnh, trên trán ứ đọng thanh sắc.

“Gia!”

Lúc này, Đồ Mục theo hoa viên chầm chậm tiến vào, sau khi đứng ổn định, bẩm báo nói: “Chi tiết người nọ đã tra hỏi rõ ràng.”

Lạc Hình Thiên quay đầu, “Ân, như thế nào?”

“Đại nhân của hắn là Công bộ thượng thư Thích Sùng.”

“Nguyên lai là hắn.” Hắn nháy mắt nhướng mày, gật gật đầu.

Nếu là Thích Sùng, Lạc Hình Thiên liền hiểu được, hắn vì sao phải cướp đi Nhan Ca.

Thích Sùng nguyên là Công bộ hữu thị

lang, cùng khi đó Công bộ tả thị lang Cảnh Ly Uyên, tham gia công trình

tu kiến hoàng lăng của triều đình Trung Nguyên, về sau hoàng đế Trung

Nguyên giáng tội cho Cảnh gia, tru cửu tộc Cảnh gia, Thích Sùng năm sau

liền thăng chức trở thành Công bộ thượng thư.

Thích Sùng tìm kiếm Nhan Ca, có thể là

vì việc hoàng lăng, Thích thượng thư kia thật đúng là quan cao vô tâm

kham, lộc trọng cũng tự tham lam.

Lạc Hình Thiên lãnh bật cười, âm thầm

thề, từ nay về sau, vô luận là ai, đều sẽ không có gì cơ hội đem Nhan Ca theo bên người hắn mang đi, tiểu nương tử của hắn, chịu khổ quá nhiều,

có thể nào lại lặp lại nhiều cái vận mệnh như thế.

Lần đầu tiên gặp Nhan Ca, là trong Trác phủ ở Li Kinh.

Trác phủ, là phủ đệ ngoài cung của đại

nội tổng quản Trác Đông Lai, trong phủ phú quý hoa lệ, khúc hạm điêu

lan, đình đài hành lang tạ bạn hoa mộc sum suê, thập phần tinh xảo.

Khi đó, Ô Thác vương triều mang theo

cống phẩm đặc biệt đến vì thái hậu Trung Nguyên chúc thọ, hắn âm thầm đi theo sứ đoàn, gần nhất nhìn thử phong thổ Trung Nguyên, thứ hai xem xem vài cái vương công đại thần của Trung Nguyên.

Lúc ấy quyền khuynh nhất thế Trác Đông Lai cũng đãi yến hội, mời một số ít sứ giả, Ô Thác cũng được mời.

Hắn giả trang một thân tùy tùng, theo Ô

Thác sứ giả dự tiệc, tịch gian, một thân cung trang thái giám Trác Đông

Lai, một đầu tóc bạc, lông mi trắng, môi đỏ mọng, bất nam bất nữ nhìn

xem quỷ mị, làm hắn nhịn không được chán ghét.

Vì thế hắn thừa dịp Trác Đông Lai rời

bàn, liền lén lút rời đi, một mình trong Trác phủ loạn đi, hắn đi đến

một gian phòng bày trí hoa lệ, lại tao nhã.

Gian phòng u tĩnh đến quỷ dị, đỉnh đồng

nhiễm nhiễm bay lên làn khói nhẹ, rất xa, còn có một cỗ mùi thơm lạ lùng lại ngào ngạt, đập xông vào mũi.

Vô luận là thi họa nổi danh trên tường,

hoặc là hơn hai mưới mấy đóa hoa tươi ngoài hành lang, vẫn là nhung lụa

gấm vóc trên tháp thượng, đều so ra kém với khuôn mặt phong tình, thiếu

niên bị mọi người xưng là “Thiên Lang”.

Nằm sấp trên giường nhỏ khắc hoa tím,

tay chân đều bị dây thừng trói chặt, trong miệng cắn chặt một miếng đàn

hương mộc, khuôn mặt tinh xảo không thể soi mói đổ đầy mồ hôi, mà trên

lưng trần trụi, chính là mơ hồ chảy ra loang lổ nhiều điểm vết máu.

Hắn từng vừa mới tiến vào Trác phủ, nhìn thấy qua phong lưu thiếu niên bên người Trác Đông Lai, lại than tiếc

đại khái không biết người nào, sủng nô bên ngoài là phong quang vô hạn,

lại ngày ngày chịu phải cực hình gì.

Nín thở ngưng thần ẩn sau bức bình phong, hắn nghe Trác Đông Lai cùng thiếu niên kia đối thoại.

“Thiên Lang…… Thiên Lang về sau đều nghe tổng quản đại nhân, chỉ cần đại nhân đừng đi động nàng.”

“Nga? Động ai? Tiểu Nhan Ca nhi?”

“Nàng còn nhỏ, hội…… Hội không chịu nổi……”

“Cũng đúng, mấy ngày hôm trước hoa đào

trong phủ nở hảo, chúng ta rất có hưng trí, vốn trên đầu vai của nàng

thêu một


pacman, rainbows, and roller s