Polly po-cket
Anh Hùng Khó Qua Ải Mỹ Nhân

Anh Hùng Khó Qua Ải Mỹ Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322923

Bình chọn: 10.00/10/292 lượt.

ông đối với vương vị như hổ rình

mồi?”

“Thái tử tuổi trẻ, bị Tác vương xúi

giục, tìm tới Lạc gia phiền toái, tổ mẫu thái tử Vương thái hậu cũng

không phải là cái lão hồ đồ, nếu không sẽ không phế đi thái tử, xử tử

Tác vương, chính là muốn Lạc gia giúp Ô Thác chống đỡ ba mươi vạn đại

quân ở Đồng Châu.”

Bạch Tú Cô nói cho nàng, Ô Thác vương

thất bên trong nội bộ rối loạn, hắn là vì an toàn của nàng mới đưa nàng

lưu tại đất phong, mà không phải cùng hắn cùng nhau hồi kinh đô.

Trong cuộc sống không có hắn, nàng như

là đã trải qua một đoạn thời gian thật dài, thật dài, về trí nhớ, ở thời điểm mùa đông sắp trôi qua, làm nàng theo trong mộng tỉnh lại, rốt cục

có thể lại thấy ánh mặt trời. Nàng dần dần nhớ lại mọi chuyện đã qua.

Nhà, cha mẹ, tỷ muội, thân nhân. Vui vẻ, thống khổ, thù hận, sợ hãi.

Cuộc sống thăng trầm, hảo cùng hư, sinh hoặc tử.

Nàng nhớ tới cảnh tượng cùng đại tỷ,

tiểu muội ở trong cung làm tì, nhớ tới trước khi gặp nạn, đại tỷ ở bên

tai nàng cùng tiểu muội phản phúc dặn dò về bí mật Cảnh gia.

Nàng nhớ tới sau đêm đó, làm nàng tỉnh

lại, thấy một thiếu niên quen thuộc như từng gặp mặt, vẻ mặt kinh hỉ

nhìn nàng, nàng đương nhiên cũng nhớ tới người kia cực kì đáng sợ, Trác

công công.

Ở Bạch Tú Cô trợ giúp, cùng với hai tấm

gương lớn, nàng nhìn thấy hình xăm sau lưng của chính mình, run run vươn tay mềm, lần nữa vuốt ve chỗ da thịt kia, dường như đã có rất lâu.

Đau! Đau quá! Nàng khi đó lớn tiếng khóc kêu, đau đến chết đi sống lại, kia thật giận, Trác Đông Lai lại ở bên

cạnh nhe răng cười to.

“Tiểu thư, Tiểu Thiên nhất định sẽ cứu

ngươi rời đi nơi này, chúng ta muốn nhẫn nại, nhất định phải sống sót.”

Đây là Tiểu Thiên nói với nàng, hắn cũng thực hiện lời hứa chính mình.

Trác Đông Lai đã chết, hắn mang nàng ly

khai Li Kinh, ly khai nơi tràn ngập thống khổ, tàn khốc cùng xấu xí,

nhưng là nàng biết Tiểu Thiên cũng sắp chết, vì dẫn dụ Trác Đông Lai

uống rượu độc, hắn không tiếc lấy thân mạo hiểm.

Đang lẩn trốn trên xe ngựa, hắn nói cho

nàng, đời này hắn muốn làm nhất là hai sự kiện, thứ nhất là giết tên họ

Trác, một sự kiện khác chính là cưới nàng làm vợ.

Nàng không chút do dự đáp ứng rồi, thành vợ hữu danh vô thực của hắn, về sau, Tiểu Thiên đã chết, nàng bởi vì tự sát không thành mà mất ức, sau khi tỉnh lại nàng đem Lạc Hình Thiên trở thành trượng phu chính mình…… hình ảnh nhớ lại cứ như nước song vỡ đê

mà trào ra, từng trải qua, gặp được đều hiện rõ trong đầu nàng, làm Nhan Ca đau không thể đè nén.

“Phu nhân? Phu nhân?” Bên tai nghe được

Bạch Tú Cô lo lắng gọi nàng, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt mê mang

nhìn trong gương đồng, mới biết được nước mắt đã che kín gò má.

“Ta không sao, Bạch cô cô, ngươi đừng lo lắng.”

Nàng nói dối, kỳ thực nàng muốn tìm một

bờ vai hữu lực dựa vào, làm cho chính mình có thể lớn tiếng khóc một

hồi, nhưng là người kia, lại không tới.

“Phu nhân, ngài ngàn vạn lần phải cẩn

thận thân mình, mới hơn bốn tháng nhiều, bụng như thế đại, bà đỡ xem qua nói phỏng chừng là song thai, ngài nhất định phải ăn được ngủ ngon, khả ngàn vạn không thể có nửa điểm sơ xuất.”

Quả thực đem nàng trở thành trẻ sơ sinh bàn chăm sóc, Bạch Tú Cô đưa lên canh bổ, một lát càng không ngừng dặn dò.

“Bạch cô cô, ta cũng không phải heo con, chỗ nào ăn được nhiều như vậy?” Nàng sợ phụ nhân phúc hậu này lo lắng,

không tránh được cười gượng.

“Không ăn hết cũng phải ăn, một người

ăn, ba người bổ.” Bạch Tú Cô đem cháo tổ yến bày ra đây, cười nói: “Phu

nhân, hôm kia buổi tối Đồ Mục thừa dịp ban đêm lại đây, nói là gia nói

rõ mang lễ vật đến cho phu nhân, ta nghe hắn nói chuyện tình bên kia

dường như đã xử lí ổn thỏa, cùng hoàng đế Trung Nguyên cũng đạt thành

hiệp định, quân đội Đồng Châu là không đánh tới.”

“Thật vậy chăng? Kia thật tốt quá! Không đánh giặc, dân chúng mới có ngày lành qua đâu.” Nhan Ca nghe xong trong lòng vui mừng, đôi mi thanh tú nhíu lại cũng dãn ra.

“Đúng vậy! Dân chúng đều mong ngày thái bình, ai muốn đánh giặc?” Bạch Tú Cô gật gật đầu, lại nói: “Phu nhân,

ta nhất đống đồ vật mang đến, từ đồ dung đến ngoạn ý đều là rất dụng

tâm: Trong lòng đã nghĩ, gia rõ ràng chính là ở thảo phu nhân niềm vui,

rõ ràng vướng bận nơi này, người thế nào chính là không đến đâu?”

Nhan Ca không nói, cúi đầu, yên lặng uống chào tổ yến trong bát.

“Hôm nay tiểu tử Lặc Hải kia muốn xuất

môn làm việc đi ngang qua nơi này, bị ta bắt lại, hỏi mãi, tiểu tử kia

còn không chịu nói, về sau bị ta vặn lỗ tai, mới âm thầm nói với ta, gia bị bệnh.”

Bị bệnh! Nhan Ca bỗng nhiên ngẩng đầu.

“Gia bị bệnh mấy ngày, Lặc Hải nói nghe

nhóm thái y sau lưng nghị luận, gia lần trước bị thương quá nặng, lại

trúng độc, vốn không có chữa khỏi, gần nhất lại bận rộn nhiều việc, làm

lụng quá mức vất vã nên mới ngã bệnh.”

Hắn bị bệnh……

“Gia thì lại, cho dù bị bệnh cũng không

chiếu cố thân mình, nhìn đến chén thuốc liền nổi giận, một chút cũng

không phối hợp nhóm thái y, đúng rồi, gia còn cố ý bảo bọn hạ nhân không được để lộ việc gia bị bệnh, ta đoán là sợ phu nhân nghe xon