
ì diệu, mặc dù
là Lạc Hình Thiên cũng vô pháp đoán trước, năm năm sau, hắn thế nhưng
lại gặp lại hai người kia của Trác phủ.
Một ngày kia, hắn mang theo hai gã tùy
tùng hướng Đồng Châu đi tới, nửa đường lại lọt vào phục kích, lâm vào
tình cảnh bị sát thủ lien tục truy sát, còn trúng phải kịch độc, hắn mấy lần vận công muốn đem độc bức ra bên ngoài cơ thể, sao biết độc khí
công tâm, nháy mắt một ngụm máu đen theo hầu gian trào ra.
Hắn chống than thể nguy ngập, trằn trọc đi đến Ba Khâu, cuối cùng ngã xuống bên nhà kế lò gạch tại sườn tây trấn Ba Khâu.
Chờ hắn mở mắt tỉnh lại, phát hiện chính mình đang nằm ở trên giường ấm áp, được người cẩn thận uy dược, dùng
khăn ấm áp lau miệng vết thương của hắn.
Đôi tay kia nhẹ nhàng mềm mại linh hoạt, mang theo phát ra từ đáy lòng lo lắng cùng thương tiếc, hắn nghĩ ông
trời đối với hắn coi như không tệ, làm cho hắn gặp được một cái nữ tử
tâm địa thiện lương.
Đợi miệng vết thương trên người được
băng bó xong, nàng kia quay đầu lại, dưới ánh nến, một khuôn mặt tuyết
trắng ánh vào mi mắt của hắn.
Vẫn như cũ là thon dài loan mi, trong
vắt thủy mâu, mềm mại môi nhi giống như hoa sen đang nở, trước mặt quang cảnh, uyển ở trong mộng, hắn không khỏi nhìn không chuyển mắt nhìn chằm chằm nàng, hướng đến lãnh ngạnh trong lòng nhất thời lung tung.
Nàng tựa hồ bị ánh mắt hắn dọa, không
nhịn được lui rụt về phía sau, con ngươi thật to mang theo tia kinh
ngạc, tựa hồ không dự đoán được một người mệnh nguy ở sớm tối lại có ánh mắt như thế, ngượng ngùng nhiễm ửng hồng hai bên tai, lại chậm rãi lan
tràn đến tuyết gáy, cuối cùng biến mất dưới cổ áo.
“Cứu hắn làm cái gì…… Ngươi…… Chiếu cố được sao?”
Bên cạnh giường truyền đến thanh âm đứt
quãng, mang theo ho khan, hắn mới giựt mình kinh ngạc phát hiện, nguyên
lai nằm trong phòng này, tính mạng nguy tại sớm tối, không chỉ hắn một
cái.
“Không có gì đáng ngại, ngươi yên tâm,
ta có thể.” Nàng ra tiếng cam đoan, thanh âm cùng trong trí nhớ của hắn
giống nhau, dễ nghe đến cực điểm.
Ở quyết tâm của nàng, hắn tại trong phòng nho nhỏ kia nằm xuống.
Về sau, thiếu niên xinh đẹp năm đó bị
gọi là “Thiên Lang”, hiện thời bệnh tình nguy ngập, gầy đến không thành
hình người – Yến Tiểu Thiên, dần dần tiếp nhận tồn tại của hắn.
Mỗi khi nàng xuất môn hoặc lo trong lo
ngoài, trong phòng sẽ còn lại hai người bọn họ, có một ngày, bọn họ bắt
đầu nói chuyện với nhau.
Kỳ thực càng nhiều thời điểm là Yến Tiểu Thiên ở một mình nói, nói liên miên cằn nhằn đối hắn nói rất nhiều
chuyện tình, trong câu chuyện nhân vật chính đều kêu Nhan Ca, trong câu
chuyện mỗi một chữ, đều cùng nàng có liên quan, vì thế hắn đã biết thân
thể của nàng, vận mệnh của nàng nhấp nhô suy huyễn.
Lại về sau, khi nam nhân kêu Yến Tiểu
Thiên tắt thở, nàng bi thương quá độ nhưng tìm chết gặp trở ngại, mặc dù chết không thành, sau khi tỉnh lại, triệt để quên Yến Tiểu Thiên.
Hắn không biết này có tính hay không may mắn, nhưng hắn thuận lý thành chương thành tướng công của nàng.
Nghe nàng ngọt ngào gọi chính mình
“Tướng công”, vì chính mình bận đông bận tây, quan tâm đầy đủ, hắn phát
từ nội tâm mà vui sướng.
Đại khái nhân duyên chính là “Để tâm tìm không thấy, có khi hiện ra trước mắt.”, gặp nàng, là ngoài ý muốn trong cuộc đời của hắn.
Ở trong cuộc sống hai mươi bảy năm qua
của hắn, chưa bao giờ nghĩ tới thế gian này sẽ có một nữ tử có thể làm
chính mình để ý cùng đau lòng không dứt như thế, còn làm hắn nhiều khi
mất mát cùng ghen tị.
Đúng vậy, hắn ghen tị, ghen tị người tên Yến Tiểu Thiên.
Nước mắt của nàng, day dứt của nàng, có phải hay không đều là vì Yến Tiểu Thiên đâu?
Đai khái cũng không phải điều trọng yếu, bởi vì vô luận dùng phương thức nào, loại thân phận nào, hắn đều muốn
cam tâm tình nguyện thủ hộ nàng.
Đúng vậy, cùng nàng, bảo hộ nàng là hắn, hắn hội thương nàng, yêu nàng, luyến tiếc nàng, năm tháng trong tương
lai, sẽ không làm cho nàng có nửa điểm chịu khổ.
☆☆☆ ☆☆☆ ☆☆☆
Đại mạc mùa đông, tịch mịch mà rét lạnh.
Nơi nơi đều là hoang vắng, ngẫu nhiên có tuyết trắng bay tán loạn, thời điểm dày đặc, xa xa sơn thủy như ảo ảnh, mây tại trên núi như bất động.
Trong chủ phòng của trang viên Lạc gia,
an tĩnh như bình thường, chậu than cháy thực vượng, ấm dào dạt, một chậu mai vàng hiếm thấy, tản ra sâu kín thơm ngát.
Trong rèm che, mang thai đã hơn năm tháng Nhan Ca đang ngồi trước bàn tròn, vùi đầu thuê châm tuyến..
Trên bàn một đống đồ nữ công, kéo, thước trúc, sắc bố, gấm thêu, còn có một bộ quần áo trẻ con vừa mới hoàn thành.
Nàng cũng không chuyên tâm, khi thì hội
dừng lại, nhìn chằm chằm quần áo đang thêu, ngẩn người; Khi thì lại
ngẩng đầu tâm phiền ý loạn, nhẹ nhàng mà ngóng tin tức.
Lạc Hình Thiên đã mấy ngày đều không có lộ diện.
Hai tháng trước, hắn về tới kinh đồ Ô Thác, mà nàng thì bị lưu lại nơi này.
“Người ngoài đều nói Lạc gia ở Ô Thác
thế lực lớn như trời, lại không biết Ô Thác vương thất kỳ thực là nhờ
vào Lạc gia, mới có thể bảo đảm vương quyền chính mình, bằng không hoạn
quan, họ ngoại nhiều như vậy, ai kh