
cơ thể ngăn ánh mắt nghi ngờ của Lý Trường Tuấn, nhận điện thoại, đầu bên kia không có tiếng động. Tôi vội hỏi:
“Alo ! Mẹ à! Con về ngay đây! Vâng! Bye bye!”
Khép điện thoại lại, đã thấy Lý Trường Tuấn dùng vẻ mặt áy náy nhìn tôi:
“Xin lỗi, Tiểu Tinh! Vừa rồi anh không khống chế được mình! Anh thật sự
rất muốn có được em!” .
Giả vờ thật giống quá cơ! Tôi đã bình tĩnh trở lại, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Kỳ thật cũng không phải em kháng cự anh. Chẳng qua em thật sự là lần
đầu tiên có bạn trai. Em. . . không bài xích anh làm như vậy với em. .
.” Ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười vui sướng của Lý Trường Tuấn, tôi bắt
lấy thời cơ, ngượng ngùng thêm một câu: “Em nghĩ, tương lai nếu kết hôn
tất cả của em đều là của anh!” Nói xong vội vàng quay đầu chạy vào trong nhà. Chạy được vài bước thì quay đầu lại nhìn anh ta, anh ta vẫn mang
vẻ mặt ngụy trang giả vờ vui mừng đến sắp phát điên. Trong lòng tôi âm
thầm cười, chạy vào trong nhà.
Nhìn xe Lý Trường Tuấn dần dần đi khuất, tôi hít sâu một hơi, chỉnh trang lại quần áo, từ trong bóng đêm đi ra.
Quả nhiên, bóng dang cao lớn rắn rỏi lại quen thuộc kia đang lẳng lặng đứng ở ngoài cửa nhà tôi. Đôi mày nghiêm túc, vết sẹo đỏ thẫm, ở dưới ánh
trăng phát ra ánh sáng lóa mắt, lặng lẽ hấp dẫn tôi. Anh vốn bình tĩnh
nhưng giờ phút này lại không che giấu được vẻ mặt căng thẳng, nhìn chằm
chằm vào tôi, ánh mắt vô cùng lo lắng.
Trong lòng tôi âm thầm cảm động, cũng có một chút vui mừng không nói nên lời
chầm chậm lan ra. Có lẽ lo lắng của anh là vì chức trách mà thôi, nhưng
tôi vẫn không kìm chế được mà vui mừng. . . Thật không có tiền đồ mà. . . .
“Tôi không sao. Anh không cần lo lắng.” Không biết sao, kinh hoảng cùng sợ
hãi lúc trước, giờ phút này đều như tan thành mây khói, dường như cách
tôi rất xa rất xa. .
“Vậy là tốt rồi!” giọng nói của anh vẫn âm u khàn khàn, nhưng tôi nghe xong lại cảm thấy an tâm.
Anh mạnh mẽ tiến lên từng bước, nâng tay lên, bàn tay to thô ráp nhẹ nhàng
mơn trớn hai má tôi, ngón tay kiên định mà có lực, ánh mắt lại vô cùng
dịu dàng.
Yên tĩnh như vậy đúng mười giây, anh đột nhiên rút tay lại như bị điện
giật, trên mặt thoáng hiện lên vẻ ngượng ngùng cùng tự trách: “Xin lỗi,
tôi không. . .” Có lẽ anh vừa mới nhận ra anh có hành động thân mật với tôi.
“Không sao!” Tôi cười tươi sáng, trong lòng cũng đan xen vui vẻ cùng hoảng sợ. Vui vẻ là do anh không chú ý mà biểu lộ ra sự quan tâm đối với tôi.
Hoảng sợ là tôi không ngờ mình lại vui mừng vì sự quan tâm của anh. Bắt
đầu từ lúc nào mà tôi đã sinh ra hảo cảm mãnh liệt với anh như vậy? Tôi bỗng nhiên nổi hứng thú, cười gian tà nói, “Vậy để cho tôi sờ lại!” .
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của anh, tôi nhanh chóng vươn tay, mơn trớn đường cong góc cạnh rõ ràng khuôn mặt kiên nghị của anh. Còn có vết sẹo dữ tợn lại thân thiết kia. Những chỗ tay tôi lướt qua đều mang độ ấm nóng bỏng. .
Tôi chậm rãi rút tay lại, mỉm cười nhìn anh, kiên định nhìn anh. Anh nhìn
tôi, trên mặt hiện lên ý cười, nụ cười vui vẻ cùng tự tin: “Em trở về
đi. Lần sau sẽ không để em gặp nguy hiểm như vậy nữa.”
Giống như ước định.
“Vâng!” Tôi gật gật đầu, xoay người rời đi.
Nhưng bắt đầu từ lúc tay anh xoa lên mặt tôi, trái tim tôi đã đập thình thịch không ngừng, rất lâu cũng không thể bình tĩnh lại.
Nửa tháng sau, Lý Trường Tuấn lấy lý do công ty không đủ vốn quay vòng nên
vay tiền tôi. Mà tôi “Gom góp khắp nơi”, mượn cho anh ta ba mươi vạn
nhân dân tệ. Chẳng qua số tiền này một hào cũng là do ngân hàng sở liên
hợp cung cấp.
Cho nên sau khi lấy được tiền ở chỗ tôi, anh ta liền biến mất. Bốn ngày sau đám người Lý Minh thuận lợi bắt được anh ta ở một khách sạn năm sao
ngoại ô thành phố, cũng thuận lợi khởi tố. Đương nhiên, băng ghi âm anh
ta vay tiền tôi cùng bản nhân tôi, đã trở thành nhân chứng, vật chứng
đầy đủ nhất.
Anh bị phán năm năm □, cũng phải bồi thường tiền tham ô. Ở toà án, khi anh
ta biết được chứng cớ khởi tố anh ta chủ yếu do tôi cung cấp, mà tôi còn là nhân chứng quan trọng nhất thì hung tợn nhìn tôi, làm cho tôi có
chút không đành lòng cũng hơi sợ hãi. Nhưng Lý Minh cùng Đổng Vĩ – hai
cảnh sát khôi ngô cao lớn bảo vệ bên cạnh tôi, lấy ánh mắt hung ác gấp
đôi nhìn lại anh ta, anh ta mới uể oải, không dám ngẩng đầu lên.
Cuối cùng thuận lợi bắt được kẻ xấu, Sở trường sở cảnh sát Thành Đông tuy
rằng không thưởng “Nhân dân kiệt xuất” cho tôi, cũng không có tiền
thưởng. Nhưng cũng để Lý Minh tìm người làm một cái cờ thưởng, dùng xe
cảnh sát đưa đến nhà tôi, phía trên ghi tám chữ thật to “Cảnh dân hợp
tác, anh dũng tích cực” .
Nhưng đi cùng cờ thưởng còn có hai tấm vé xem phim, là phim chiếu tại rạp tối mai《 Tân cảnh sát chuyện xưa 》. Lý Minh lạnh lùng giải thích rằng nghe
nói tôi rất có hứng thú với cuộc sống, công tác của cảnh sát nên hẹn
tôi cùng đi xem bộ phim này để học tập.
Tôi vui vẻ nhận cờ thưởng cùng vé xem phim từ tay Lý Minh. Sau đó ném cờ
thưởng cho mẫu thân cùng Hà Nguyệt Toa đang trợn mắt há hốc mồm, còn vé
xem phim thì cẩn thận cho vào ví, ngẩng đầu, nghê