
ại giữa cầu Thiên
Dạ, cháu giúp ta nhé? – Bà lão mỉm cười
- Vâng ạ, bà đừng lo,
cháu sẽ chuyển lời đến anh Phong – Nụ cười trên môi Tuyết Lan trở nên vô cùng tươi tắn nhưng trong lòng thì lại hừng hực lửa khi lại nghe tới
hai chữ “Bạch Nguyệt”
- Vậy nhờ cháu nhé, ta đi đây – Nói rồi, bà lão đạp xe đi
- Vâng, chào bà ạ – Tuyết lan nói với theo.
Khi bà lão vừa đi khuất, nụ cười trên môi Tuyết Lan vụt tắt, giọng điệu hiền lành đáng yêu giờ đã trở nên chua ngoa, đanh đá:
- Nghĩ tôi sẽ nói cho anh Phong biết sao? Đúng là lũ ngốc, để rồi tôi sẽ cho cô biết, bản thân cô chẳng là gì với anh Phong cả. Khoảng 5 phút sau, hắn về tới nhà. Vừa nhìn thấy hắn, Tuyết Lan đã ôm chầm lấy hắn, mỉm cười vui vẻ:
- Anh Phongggggggg!!!!!!!!!!!Anh làm gì mà lâu vậy? Làm em đợi muốn chết luôn á!!!!! – Tuyết Lan nũng nịu
- Em đợi có 10 phút chứ mấy? Mà em đến tìm anh làm gì? Hôm nay anh bận
lắm, không có thời gian chơi với em đâu – Gương mặt hắn lạnh băng nhưng
giọng nói vẫn mềm mỏng với cô ta.
- Anh Phong à! Sao anh nói vậy
với em chứ? Hai hôm nay anh toàn ở nhà không, đâu thèm chơi với em đâu,
hic, em giận anh luôn – Tuyết Lan rưng rưng nước mắt – Nếu anh không
thích em ở đây thì em về.
- Lan à – hắn thở dài – Em về cẩn thận, anh xin lỗi, hôm khác anh sẽ đi chơi với em, dạo này anh thật sự bận lắm.
Ban đầu nghe hắn gọi lại, Tuyết Lan hả hê lắm nhưng khi nghe câu nói tiếp
theo của hắn, cô ta tức muốn điên lên. Chẳng nói chẳng rằng, Tuyết Lan
đi thẳng, không thèm ngoái đầu lại nhìn hắn, miệng thầm **** nó. Nhìn cô ta đi xa dần, hắn thở dài rồi đẩy cửa bước vào nhà. Căn nhà hắn chỉ mới có hai ngày không có mặt nó thôi mà đã trở nên lạnh lẽo vô cùng. Lại
khẽ thở dài, hắn lên phòng nó và gieo người xuống giường, nhanh chóng
chìm vào giấc ngủ.
Lúc này, nó đang luống cuống thay quần áo,
chạy tới chạy lui mãi, nó cũng chuẩn bị xong: bộ váy trắng sọc hồng đan
chéo dài trên gối + áo khoác trắng, mái tóc đen nhánh dài ngang thắt
lưng được nó thả tự do và một cái túi xách nhỏ. Trông nó lúc này cực kì
đáng yêu. Nhìn vội vào đồng hồ, nó ngạc nhiên khi thấy chỉ mới có 4h30.
Không suy nghĩ nhiều, nó chạy vội ra khỏi nhà và bắt taxi để đến chỗ
hẹn. Do kẹt xe, nó bị trễ gần 15 phút, khi tới nơi, nó cảm thấy mừng khi hắn chưa tới và đồng thời nó cũng cảm thấy lo lắng, có phải hắn không
còn quan tâm tới nó nữa, hay là hắn gặp chuyện gì?….. Nghĩ đến đó, nó
lắc lắc đầu để xua đi những suy nghĩ đó và tự thuyết phục bản thân rằng
có lẽ hắn đang bận nên đến muộn. Một tiếng đồng hồ lặng lẽ trôi qua, nó
vẫn đứng đó, chờ đợi hắn. Vẫn tự thuyết phục bản thân rằng hắn đang bận
nên đến muộn, nó vẫn lặng lẽ đứng chờ. Từng dòng người tất bật đi ngang
qua nó – một bóng dáng đang lặng lẽ đứng nhìn ra biển, đôi mắt ánh lên
nỗi xót xa…………….
Lại hai giờ đồng hồ trôi qua, nó vẫn đứng đó,
bầu trời lúc này đã sụp tối, dòng người lại càng trở nên đông đúc hơn.
Những cặp tình nhân trẻ rủ nhau ra đây để tâm tình, hạnh phúc của họ như đang cứa một nhát sâu vào trái tim nó. Nó đưa cặp mắt vô hồn nhìn ra
biển, đã ba tiếng rồi, có lẽ hắn sẽ không đến, có lẽ người ngu ngốc
trong chuyện này chính là nó, có lẽ chỉ có nó là đang nhớ đến hắn, có lẽ vốn dĩ, hắn không cần đến nó nữa rồi,…………… Nghĩ đến đó, nó bật cười
chua chát, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gương mặt nó, không
gian dường như đang dần trở nên tĩnh lặng, cả thế giới này, nó không còn cảm nhận được ai nữa, trái tim nó đang đau đớn tột cùng…….Cơ thể nó lúc này lạnh ngắt, sương thấm ướt đẫm da thịt nó và cái lạnh đang dần xâm
nhập vào người nó. Lạnh thì sao? Đau đớn thì sao? Có lẽ từ đầu, nó đã
quá sai lầm khi hy vọng, hy vọng thật nhiều để rồi thất vọng…………..Rồi nó lại nhớ đến buổi chiều hôm nay, nhớ đến sự hấp tấp và băn khoăn của nó, nó lại bật cười – một nụ cười chế nhạo chính nó. Lúc chiều, nó đã vui
đến như thế nào thì bây giờ, nó lại đau đớn gấp bội. Lau đi giọt nước
mắt vừa tràn ra khỏi khoé mi, nó định quay gót rời đi. Bỗng nhiên, mọi
người trở nên xôn xao, nó quay đầu nhìn lại, một chàng trai đang quì
xuống trước mặt một cô gái, tay đang chìa ra một chiếc nhẫn kim cương,
môi nở một nụ cười hạnh phúc. Rồi cô gái ôm chầm lấy chàng trai, nó có
thể thấy được cô ấy đang khóc, nhưng đó là những giọt nước mắt của hạnh
phúc. Anh chàng đó cười tươi, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô gái
và họ trao nhau nụ hôn hạnh phúc trong sự chúc phúc của mọi người. Sau
đó, hoa giấy được tung lên và những chàng trai đang tặng cho khách qua
đường những bông hồng đỏ thắm. Nó mỉm cười, khẽ nói:
- Chúc mừng hai người, hãy hạnh phúc nhé.
Nói rồi, nó quay đi, trong lòng dâng lên một niềm chua xót, dù rất vui mừng khi chứng kiến họ hạnh phúc nhưng nó vẫn đau lắm, mới cách đây hai
ngày, nó còn đang đắm chìm trong hạnh phúc lứa đôi, vậy mà bây giờ
thì………………..
- Này, cô gái đang mặc chiếc váy màu hồng, xin hãy dừng bước lại đã – Một giọng nam vang lên
Nó khẽ giật mình và dừng bước.
- Không lẽ là gọi mình sao? – Nó quay lại, nhìn người đó khó hiểu, nó lấy ngón tay chỉ vào