
âm đến các cô ấy, hai người này đều sống mắt để cao
hơn đầu, dù cô đã sống hai đời cũng không để ý đến bọn họ. Kiếp trước,
nếu không phải do bọn họ thì làm sao mình lại rơi vào cảnh nghèo túng và túng quẫn như thế. Có thể nói là các cô ấy ghét xuất thân của cô nên cố dồn ép nhưng bây giờ cô sẽ không ngu như trước, cái gì cũng hiện lên
mặt làm người ta nhìn thấu.
“Đều là người một nhà về sau thời gian còn dài mà”.
Phương Di nói: “Các con nhìn xem, Điền Mật hiểu chuyện như vậy, vẫn hiếu kính
tốt với cha mẹ! Phương Mỹ, nếu như còn bằng một nữa Điền Mật thì cũng
không bị mẹ chồng không thích!”.
Phương Di càng nói như vậy thì
Triệu Phương Mỹ càng ghét Điền Mật. Nhưng cô cũng biết chừng mực, làm
việc cũng phải lưu lại một đường đi.
Triệu Quốc Đông cũng lên tiếng: “Đều là người nhà, làm ẫm ĩ lên làm gì”.
Điền Mật Nhi cũng lánh vào phòng bếp pha trà, chuẩn bị ít trái cây. Đây
chính là nỗi khổ của người làm vợ, người ta ngồi nói chuyện nghỉ ngơi
còn mình thì phải làm việc phục vụ! Nói lí lẽ với ai?
Cũng may
còn có một người nhớ hôm nay cô là con dâu mới. Phương Di vội vàng bảo
cô đi nghỉ ngơi, một lúc nữa con trai về có thể sẽ giày vò!
Mồ hôi, lời nói này, nghĩ như thế nào mới tốt!
Nhưng mà Điền Mật Nhi rất mệt, đầu ong ong. Trong phòng Triệu Phương Nghị có
bồn tắm lớn, bình thường không ai dùng, bây giờ thì lại tốt cho cô, ngâm mình bên trong đó rất là thoải mái.
Việc đầu tiên Triệu Phương
Nghị làm sau khi tỉnh rượu là chạy về nhà, mở cửa nhìn thấy cả nhà đều
ngồi đó nhưng thiếu một người thì nhíu mày.
Phương Di nói: “Vợ của con mệt mỏi nên mẹ nói nó lên phòng nghỉ ngơi rồi, con cũng đi nghỉ ngơi đi”.
Triệu Phương Nghị “Vâng” một tiếng rồi lao đầu lên phòng, mọi người còn nghe tiếng “Cạch”, cửa bị khóa luôn!
“Mẹ xem kìa, có vợ quên chị em, không thèm nhìn bọn con một cái”. Triệu
Phương Mỹ thấy anh trai từ nhỏ đã bảo vệ cô mà bây giờ lại chỉ nghĩ đến
người khác làm cô thấy tức giận.
“Đủ rồi, chỉ với thái độ của con không đánh đòn con vài cái là tốt lắm rồi! Sau này các con cũng đừng
quan tâm nhiều đến chuyện bên này, quan tâm đến nhà chồng nhiều vào”.
Triệu Quốc Đông giải quyết dứt khoát, chứng tỏ địa vị của con dâu trong
lòng bọn họ. Sau này bọn họ dưỡng lão là ở cùng con trai và con dâu, con gái xuất giá là con nhà người ta, không nên dính vào chuyện nhà mẹ đẻ.
Triệu Phương Mỹ uất ức, cô chỉ nghĩ cho cha mẹ thôi, chứ cưới con dâu cũng có liên quan gì, đúng là làm việc tốt mà không được hiểu.
Lần này
đến đều làm cả hai bên đều không vui, đã tốn tiền còn không được gì tốt
đẹp, hai chị em trầm mặt đi ra. Bây giờ nhà này không có chỗ của hai chị em nữa rồi, phòng của anh trai cũng không thể vào.
--- ------ -------
Triệu Phương Nghị không để ý đến những chuyện vụn vặt chỉ tập trung vào đêm
tân hôn của bọn họ. Anh vừa mở cửa vào phòng thì thấy cả phòng mờ mờ,
chỉ có một chiếc đèn ngủ chiếu vào thân hình uyển chuyển trên giường. Hô hấp Triệu Phương Nghị dồn dập, sự tự chủ thường ngày vẫn làm anh kiêu
ngạo bây giờ đã bị phá vỡ.
Điền Mật Nhi định đợi Triệu Phương
Nghị về phòng nhưng hôm qua không ngủ và bận rộn cả ngày, không đợi tóc
khô đã nằm vật xuống ngủ.
Triệu Phương Nghị vén chăn đang đắp
trên người Mật Nhi lên, quần ngủ tơ lụa đỏ đã bị vén đùi vì dnasg ngủ
của cô. Đôi chân thon dài trắng noãn nổi bật dưới ánh đèn giống như
miếng thịt ngon miệng. (@_@)
Triệu Phương Nghị nuốt một ngụm nước bọt, yết hầu chuyển động lên xuống. Bàn tay nóng rực chạm vào da thịt
mát mẻ trắng nõn. Dưới tay rất mát nhưng lửa nóng bên trong như muốn đốt cháy anh.
Điền Mật Nhi ngủ không ngon, cả người khó chịu như bị
một ngọn núi lớn đè lên, trong lòng cô đột nhiên thấy sợ hãi, chắc là do mấy hôm nay bận chuẩn bị việc kết hôn.
Kết hôn? Kết hôn? Đêm
tân hôn! Điền Mật Nhi giật mình tỉnh lại muốn ngồi dậy thì bị cái gì đó
đè xuống. Cô sợ hãi định hô thành tiếng thì miệng lại bị cái gì đó ẩm
ướt chặn lại, sau đó như có một con rắn luồn lách vào khoang miệng. Cả
người cũng bị ôm vào lồng ngực nóng bỏng, hai cánh tay như đúc bằng sắt
ôm chặt lấy thân thể mềm mại của cô.
Tiếng hô khẽ hóa thành tiếng rên rỉ, bị người thương yêu như thế, chỉ cần chạm nhẹ cũng đủ làm cho cô hóa thành nước.
Triệu Phương Nghị đã làm hòa thượng hơn hai mươi năm, mặc dù có hiểu chuyện
xảy ra giữa nam và nữ nhưng chưa có người phụ nữ nào khiến anh muốn cùng làm. Hôm nay là lần đầu biết sự kì diệu của phụ nữ với lại có sự mời
gọi trá hình của Điền Mật Nhi làm cho anh muốn dừng cũng không được.
Triệu Phương Nghị chìm đắm trong hương vị thiếu nữ ngọt ngào, liếm láp không
thể làm anh thỏa mãn, chỉ hận không thể ăn luôn cô vào bụng cho đỡ thèm. Triệu Phương Nghị ngồi trên giường, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Điền
Mật Nhi, nhìn vào mắt cô – ý thức đã bay đi mất, hai cánh tay mềm mại vô lực đặt trên đôi vai rộng của anh, má phấn dựa vào ngực anh thở dốc.
Cô chưa kịp định hồn thì cảm thấy có lửa nóng quét qua đóa hoa mềm mại của cô. Chỉ vài lần Điền Mật Nhi cảm thấy bụng dưới căng thẳng, sự tê dại
chạy thẳng vào óc,