
trọng của tiếng Anh cho nên bớt chút thời gian cùng Điền Mật Nhi học
thêm một lát, bây giờ khi xem đã có thể hiểu phiên âm rồi. Lúc này anh
đang ngồi ở trước cái bàn nhỏ cần mẫn xem những cuốn sách giáo khoa
tiếng Anh trước kia của cô.
Điền Mật Nhi nhăn nhó ám chỉ anh phải chú ý vệ sinh cá nhân, cũng may thiếu tá đại nhân cực kì thông minh,
trừng mắt liếc cô một cái liền giải thích: " Vì bận rộn! Cũng không chú
trọng được nhiều như vậy!"
Vợ của anh thích sạch sẽ, ngày ngày
luôn nhắc anh tắm rửa, áo lót và quần áo mùa hè ướt đẫm mồ hôi ngày nào
cũng phải thay. Anh là quân nhân lấy đâu thời gian chú ý nhiều như vậy,
cả ngày từ trong núi đến đầm lầy, có lúc vào núi huấn luyện một tháng
đều không tắm không thay quần áo. Khi từ trong núi đi ra quần trên người đều bị bùn đất bám chặt trên người, trông như người làm từ đất nung
vậy.
Toát mồ hôi. Không cần phải bẩn thỉu như vậy, nguyên lý gì
đây chứ, không cần cũng phải bảo vệ cho tốt chuẩn bị đến lúc cần dùng
đến!
Nhìn anh cầm khăn tay đưa vào đáy quần qua quýt lau hai cái
coi như đã xong nhiệm vụ thì tính ưa sạch sẽ của Điền Mật Nhi lại nổi
lên, phải làm cho anh sạch sẽ hơn nữa. Triệu Phương Nghị khẽ trừng mắt,
Điền Mật Nhi cũng yên phận lại, thật ra không phải cô sợ anh chẳng qua
là cảm thấy đây cũng là một đạo khi ở chung của vợ chồng, cái này vừa
mất thì cái kia lại mọc ra.
Nhưng lại đi ra ngoài giặt sạch khăn
sau đó cho vào trong quần của anh lau chùi qua một lần. Lượng vận động
của anh rất lớn, mồ hôi ra nhiều, buổi sáng mới vừa tắm giặt nhưng lúc
này đã có mùi mặn mặn rồi. Khi Vừa mới bắt đầu thì Triệu Phương Nghị còn rất trấn định, nhưng lão nhị lại mang tâm tư của anh ra bán đứng khi
nhìn thấy nữ chủ nhân liền lập tức đứng dậy chào!
Triệu Phương
Nghị không trấn định được nữa, đem cô gạt qua một bên sau đó quần kéo
lên nói: " Thối được rồi, ở bên ngoài đừng chú trọng nhiều như vậy làm
gì!"
"Toàn là mùi dưa muối thôi, cũng không cần anh phải động tay cứ chuyên tâm hưởng thụ là được!" Điền Mật Nhi ứng phó với anh ngay.
Cảm giác như bị khiêu chiến quyền uy, lại còn có chút ngượng ngùng, Triệu
Phương Nghị liền nâng cao âm lượng lên: "Lên mặt phải không!"
Không để ý anh, càng để ý đến anh thì càng phải mạnh hơn, cũng không biết giả bộ cho ai nhìn, không phải lúc đó còn cầu xin cô gọi tên anh, nắm lấy
cái mông của anh rồi cắn lỗ tai của anh, muốn qua sông rút cầu có phải
hay không! ?
Thức ăn cho bữa ăn tối đã được Điền Mật Nhi chuẩn bị từ ở nhà, trên xe lửa là đồ ăn không ngon lại còn đắt nữa, hiện tại
thức ăn nhanh cũng không phổ biến mấy, hộp mì ăn liền, xúc xích, chân gà móng heo cũng đều là mây bay gió thoảng.
Vừa nghĩ đến cái này
thì trong đầu lại nảy sinh ra ý định buôn bán, nhưng bây giờ mục đích
hàng đầu của cô chính là học tập thật tốt, cô cũng không cầu đại phú đại quý gì, chỉ muốn được cùng Triệu Phương Nghị sống những ngày bình yên,
cả đời sống trong sự bảo vệ và thương yêu của anh. Về phần gây dựng sự
nghiệp hay làm giàu gì đó đợi lúc rãnh rỗi lại tiếp tục tính toán. Phải
phân biệt được rõ ràng thứ nào nặng thứ nào nhẹ, làm gì cũng phải bằng
hai tay mới nắm chặt được, cô không muốn đã đánh mất dưa hấu lại còn
phải đi nhặt vừng đâu.
Nhưng mà nếu muốn trước tiên phải có kế
hoạch đợi đến lúc thiên thời địa lợi rồi cũng không đến nỗi bị lừa gạt
được. Có được cuộc sống tốt đẹp muốn kiếm tiền cũng không muộn, cuộc
sống vợ chồng mà nghèo hèn thì lại hay dẫn đến bi kịch, cái đạo lý này
cô hiểu rất rõ. Nhưng bây giờ tạm thời không nghĩ đến nữa, cô không muốn nóng vội, tiền bạc muốn có bao nhiêu cũng không đủ nếu có thời gian sẽ
lại nghĩ đến. Cô phải nắm chặt thời gian ông trời đã cho mình để quan
tâm đến tất cả những người mà mình yêu thương, làm sao cho xứng với
Triệu Phương Nghị mới là mục tiêu hàng đầu bây giờ. Đợi cuộc sống ổn
định, sau khi học hành thành đạt lúc đó lại đi kiếm tiền cũng không
muộn.
Điền Mật Nhi muốn mang theo đồ ăn rất phong phú, nhưng vì
phải ăn trên xe lửa mà bây giờ trời lại quá nóng nên sự lựa chọn cũng
không nhiều lắm. Chỉ có rau ngâm bát bảo, cải bẹ thái sợi xào thịt,
trứng gà rán rắc hạt tiêu, mặt trên phủ một lớp dầu mỏng, dưa chuột,
hành tây, rau thơm, cải thìa, cà chua cùng với đậu hũ. Gà xào cay, cơm
cháy rắc ruốc, còn có một hộp cơm lớn, mấy cái bánh bao, không dám chuẩn bị quá nhiều chỉ đủ dùng cho một bữa, sợ không để được, còn ngày mai sẽ ăn thức ăn ở trên tàu.
Triệu Phương Nghị vẫn thích ăn thịt, liền cắt bánh bao ra làm đôi gắp một miếng thịt cùng với cải bẹ thái sợi cải thìa và hành tây., cho vào làm thành một cái Hamburger của Trung Quốc,
cắn vài miếng đã hết. Điền Mật Nhi cũng cuốn cho anh đậu hũ ăn kèm với
hành tây. Triệu Phương Nghị có thói quen ở bên ngoài phải luôn giữ vững
tỉnh táo nên không uống nhiều, uống được một nửa liền trả lại cho cô
chai rượu trắng mà cô vừa đưa.
"Uống ít một chút cho đỡ mệt, ở
giường trên xem ra không có người rồi, một lát nữa liền khóa cửa ngủ
thôi." Triệu Phương Nghị cũng cố gắng khuyên , ăn món ngon uống được hơn