Anh Lính Là Người Chồng Tốt!

Anh Lính Là Người Chồng Tốt!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326512

Bình chọn: 8.00/10/651 lượt.

ạn

kiêu căng thì chẳng lẽ là một thôn cô hiểu biết sự đời sao?

Mấy người Triệu gia cảm thấy hơi thất vọng nhưng trong xe còn có bà Vương nên đành nhắm mắt ứng phó một chút.

Hôm nay người đứng đầu Triệu gia không đến, đi đầu là mẹ của Triệu Phương

Nghị, bà Phương Di, trên miệng là nụ cười vừa xấu hổ lại xa cách nói

rằng thôn dân rát nhiệt tình.

Phương Di hơi hối hận, nghĩ rằng

giải quyết nhanh nhanh rồi về nhà, về sau nhất định sẽ không vì nóng nảy mà làm ra những chuyện hoang đường này nữa. Không ngờ vừa ngẩng đầu thì thấy Điền Mật Nhi đứng ở cửa. Cô bé duyên dáng yêu kiều, nụ cười lịch

sự ánh mắt khiêm tốn làm cho bà nhớ đến câu “gần bùn mà chẳng hôi tanh

mùi bùn, trơ trọi trên nước lăn tăn mà không ẻo lả, bên trong thông

suốt, bên ngoài thẳng ngay, chẳng bò dưới đất chẳng phát nhánh cành, mùi thơm truyền xa càng tinh khiết, cắm yên đứng thẳng” (1). Rồi bà nghĩ

thì ra trong núi có giấu một con phượng hoàng như thế này.

(1)

Trích từ bài Ái Liên Thuyết của Chu Đôn Di. Nguyên tác: “xuất ứ nê nhi

bất nhiễm, trạc thanh liên nhi bất yêu, trung thông ngoại trực, bất mạn

bất chi; hương viễn ích thanh, đình đình tịnh thực”.

Trong lòng

Phương di không còn thấy buồn bã nữa, đi qua cầm bàn tay nhỏ của Điền

Mật Nhi, đôi mắt quan sát Điền Mật Nhi như ra đa.

Điền Mật Nhi

nghĩ đến người nọ đang đứng sau lưng bà ấy thì ngượng ngùng, lễ phép

chào hỏi rồi xấu hổ cúi thấp đầu xuống, chỉ nghiêng nghiêng mắt nhìn

thấy vạt áo màu ô - liu nhưng không nhìn được mặt.

Phương Di cười tít mắt gật đầu nhưng lại cảm thấy Điền Mật Nhi hơi xấu hổ quá, sau lại nghĩ đến xuất thân của cô thì yêu cầu cũng nhẹ đi vài phần. Dù sao thì

tuổi cũng không lớn, về sau theo bà học dần cũng không muộn, có thể cải

tạo được.

Bà Vương là người nhanh nhẹn, thấy như thế thì cảm thấy việc hôm nay có thể thành rồi nên đuổi những người xem náo nhiệt đi rồi đưa mấy người Triệu gia vào phòng. Người hai nhà vào

nhà, Phương Di ngồi xuống, kéo Điền Mật Nhi ngồi xuống bên cạnh bà, Điền Mật Nhi đẩy đẩy hai cái nói mình đứng là được nhưng dưới sự kiên trì

của bà cũng phải ngồi xuống. Điền Mật Nhi cũng biết chút ít về tính tình của mẹ chồng, mặc dù bây giờ bà đang cười cười nói chuyện nhưng bà cũng là một người mạnh mẽ, tính tình của Triệu Phương Nghị và hai cô con gái đều theo tính bà.

“Cháu bao nhiêu tuổi rồi?”. Phương Di hỏi.

“Dạ, 17 rồi ạ!”. Điền Mật Nhi đáp.

“Đang học lớp mấy?”.

“Cháu đang học lớp 11!”.

“Nghe nói mỗi lần thi cháu đều đứng thứ nhất phải không?”.

“Vâng”. Thật sự là nói hơi quá, từ sau khi sống lại dựa vào số kiến thức tích lũy lại không biết sau này sẽ thế nào.

Những vấn đề không có dinh dưỡng như vậy được lược bỏ n chữ.

“Ha ha, nói chuyện đã lâu nhưng còn chưa giới thiệu cho hai đứa nhỏ biết

nhau rồi”. Có thân phân lớn nhất trong nhà là cậu cả Vương Đại Phát,

trong nhà cậu đã có hai đứa con đã kết hôn nên cũng hiểu rõ quá trình.

Bà Phương Di cười nói: “Đúng rồi, vừa nhìn thấy Điền Mật tôi đã thấy rất

thích nên quên cả việc lớn ngày hôm nay. Giới thiệu với mọi người một

chút, đây là con trai tôi, Triệu Phương Nghị”.

Điền Mật Nhi vừa

nghe thấy thì cúi đầu xuống, gương mặt thẹn thùng nóng lên, trong lòng

bàn tay chảy mồ hôi, mười ngón chân trong đôi giày vải cũng cuộn chặt

lên. Điền Mật Nhi không thấy nét mặt của Triệu Phương Nghị, chỉ sợ mình

làm ra bộ dáng khiến anh không thích, nhưng mà mặc cho mình an ủi trong

lòng như thế nào nhưng vẫn không thể ngẩng đầu lên nhìn anh được, trong

lòng quýnh lên đỏ cả hốc mắt.

“Con đi chuẩn bị cơm trưa”. Điền Mật Nhi bỏ chạy.... Vừa xuống dưới bếp thì bóng dáng màu ô - liu cũng xuống theo..

Điền Mật Nhi trốn được xuống phòng bếp thì lửa nóng trên mặt mới giảm được

một ít, trong lòng thì thầm mắng mình lớn rồi mà như chưa nhìn thấy đàn

ông bao giờ vậy! Sau đó cô bị bóng dáng màu ô - liu dọa sợ, nhìn thấy

anh hai má lại nóng lên, đầu lại rụt rè cúi thật thấp.

“Muốn giúp một tay không? Anh có thể giúp gì cho em?”.

Thực ra thì chuyện trong phòng bếp Điền Mật Nhi làm rất tốt nhưng lúc này

Triệu Phương Nghị lại đứng ở đây nên tay chân cô luống cuống không biết

đặt ở đâu, nói lí nhí như mèo kêu: “Không cần đâu, anh lên nhà đi, đừng

làm bẩn quần áo”.

“Anh nhóm lửa giúp em!”. Nói xong thì kéo tay áo lên, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn.

Nhìn xem nhìn xem, anh cường thế vậy đấy.

Đổ mồ hôi, em ở đây cong mông nấu cơm, anh lại ở đây nhóm lửa, rất lúng

túng, có cảm giác không thuần khiết... Điền Mật Nhi không làm, Triệu

Phương Nghị liền cầm cái bật lửa trên tay cô. Hai người đứng gần như

vậy, Điền Mật Nhi cũng có thể thấy được hương vị nhẹ nhàng khoan khoái

của anh, lại nghiêng mắt nhìn đến cái cằm sạch sẽ cương nghị. Kiếp trước cô chỉ thấy sợ anh thì bây giờ lại tăng thêm sự yêu thương, cảm thấy cả người cũng bị anh đốt nóng rồi. May mắn là Điền Dã sợ em gái bị thiệt

nên đến giải vây.

“Đàn ông con trai đứng ở phòng bếp làm gì, tôi dẫn anh ra phía sau núi, lát nữa cơm chín thì trở về”.

Triệu Phương Nghị nhìn đỉnh đầu Điền Mật Nhi một cái rồi mới đi theo Điền Dã

lên


Pair of Vintage Old School Fru