
người Ngô Giang
toát ra mùi nguy hiểm, anh ấy giống như một con sư tử đang hoàn toàn mất khống chế.
- Lâm Hải Đăng là ai? Từ trên trời rơi xuống chắc, cái ngày chúng ta cãi nhau em đã đi đâu, chẳng phải còn ở quán cà phê nói chuyện với cậu
ta sao? Nếu không phải cậu ta gọi điện bày tỏ tình cảm với em thì anh
thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của người đàn ông đó. Có phải khi anh vắng mặt cậu ta đã tìm em không?
- Anh điên rồi, buông em ra!
Làm sao anh ấy biết chuyện tôi ngồi cà phê chứ? Mà gọi điện bày tỏ
cái quái gì, tôi và Bí thối thậm chí chưa hề liên lạc lấy một lần sau
ngày hôm ấy.
Ngô Giang áp môi mình lên môi tôi, cái hôn điên cuồng đầy chiếm đoạt. Tôi kinh ngạc đến quên cả phản ứng lại. Anh ấy chưa bao giờ như thế
này.
Tôi cố gắng đẩy Ngô Giang ra nhưng vô ích, móng tay cào lên cổ anh ấy cũng không làm Ngô Giang dừng lại. Đầu móng tay tôi còn ẩm ướt, chắc đã làm Ngô Giang chảy máu.
Ngô Giang rời khỏi môi tôi, vùi đầu vào hõm vai.
- Giang, anh… –Tôi chưa kịp nói hết câu thì cảm giác đau điếng từ vai truyền đến.
Ngô Giang cắn tôi.
Môi anh dính màu đỏ tươi rất chói mắt. Ánh mắt đã bớt sự điên cuồng
nhưng bàn tay đang cố định tôi vẫn không buông lỏng. Tôi đưa tay sờ lên
vết cắn.
Chảy máu rồi, cắn cũng hiểm thật đấy, chắc vừa ăn tối có bao nhiêu sức đem ra dùng cả. Biết vậy tôi đã cho anh ấy nhịn đói.
- Anh điên rồi!
Ngô Giang cười lạnh, đôi mắt trở nên u ám như bầu trời sắp nổi bão.
- Đúng, anh điên rồi. Bị bố anh và em ép đến phát điên. Những ngày
bị giam lỏng, không có cách gì liên lạc được với bên ngoài anh chỉ nghĩ
đến em, sợ em không tìm được anh sẽ lo lắng. Anh ba mươi mấy tuổi đầu
rồi còn vì tình cảm mà đem chuyện sống chết ra đối đầu với bố mẹ, khiến
mẹ anh suýt nữa lại phát bệnh. Vì anh điên rồi nên mới làm ra những
chuyện như thế… Gia đình anh chấp nhận thoả hiệp, còn em thì sao? Em có
người đàn ông khác, anh sống dở chết dở nằm trong bệnh viện chờ em đến
nhưng em không quan tâm. Em ngoài miệng nói yêu anh nhưng lại không thật sự muốn ở cạnh anh. Em cho rằng chuyện Ý An mang thai là lỗi của anh,
nhưng anh còn khó chịu hơn em em có hiểu không? Anh có thể bỏ qua Nguyên Bảo, Lâm Hải Đăng… vì sao em không thể quên chuyện Triệu Lan Phương.
Anh còn chưa đủ hèn mọn cầu xin tình cảm của em hay sao?
Bị giam lỏng, nằm viện… tất cả những chuyện ấy tôi đều không biết.
Khoảng thời gian đó tôi không nhận được tin tức của Ngô Giang, Ưng Long
một câu cũng không tiết lộ. Tôi chỉ có thể tự mình phỏng đoán, mà lại có quá nhiều tin tức khiến tôi đưa ra những giả thiết sai lầm.
Khi bị cảnh sát tạm giữ, tôi chỉ tự hỏi vì sao Ngô Giang không xuất
hiện, vì sao anh ấy không tìm tôi, không ngờ anh ấy cũng tự đặt câu hỏi
tương tự về tôi.
Ngày ấy Ưng Long chỉ nói sẽ đưa tôi đi Mỹ gặp Ngô Giang, không hề đả
động gì đến việc anh ấy nằm viện. Có rất nhiều việc xảy ra với Ngô Giang mà tôi không hay biết, có lẽ Ngô Giang cũng như vậy, hoàn toàn không rõ tình cảnh của tôi lúc đó.
Ưng Long rõ ràng đóng vai trò quan trọng trong chuyện này, dù vô tình hay cố ý thì anh ta cũng đã khiến cho chúng tôi hiểu lầm nhau.
Tôi cầm bàn tay đang túm vai mình của Ngô Giang, nhẹ nhàng kéo xuống.
- Anh bình tĩnh một chút, chúng ta có hiểu lầm.
Ngô Giang im lặng, từ từ buông lỏng tay. Anh ấy lùi xa tôi vài bước, đưa tay vuốt mặt, có vẻ rất mệt mỏi.
- Anh xin lỗi, mấy ngày nay anh quá căng thẳng nên dễ kích động. Em về phòng ngủ đi, anh sẽ ở ngoài này.
Anh ấy vẫn không chịu để tôi đi. Mà thật ra bây giờ tôi cũng không có ý định đấy. Tâm trạng Ngô Giang rất không ổn, tôi không thể để anh ấy ở lại một mình.
Ngô Giang có lẽ quá mệt mỏi, vừa đặt lưng xuống giường liền mơ màng
ngủ, nhìn tư thế ngủ của anh ấy tôi thật sự không hiểu nếu lúc nãy tôi
không bảo anh ấy về phòng ngủ thì Ngô Giang sẽ nằm như thế nào trên cái
ghế dài ở phòng khách.
Tôi nhè nhẹ vuốt tóc Ngô Giang, hồi tưởng lại lần đầu tiên chúng tôi
gặp nhau. Khi đó anh ấy mới hai mươi sáu tuổi, đẹp trai, trẻ trung, tràn đầy sức sống, bên người lúc nào cũng như có một vầng hào quang, rực rỡ
như mặt trời. Bảy năm sau chúng tôi gặp lại, Ngô Giang đã trở thành
người đàn ông thành thục quyến rũ nhưng lại khiến người khác cảm thấy
lạnh lùng xa cách.
Ngô Giang ngủ không yên, lông mày luôn nhăn lại, bàn tay lành lặn vẫn giữ chặt tay tôi. Gương mặt anh ấy hốc hác đi nhiều, cằm lún phún râu,
dưới mắt còn hai quầng thâm rất rõ.
Cao Phi nói đúng, cho dù tôi đắn đo suy nghĩ bao lâu thì vẫn sẽ lựa
chọn như vậy. Tôi không muốn rời xa Ngô Giang, ít nhất là thời điểm này
tôi biết mình vẫn yêu anh ấy.
Tôi miên man suy nghĩ rồi chìm dần vào giấc ngủ, sáng hôm sau tỉnh
dậy cả người đều nhức mỏi kinh khủng. Bởi vì cả đêm tựa người vào đầu
giường rồi ngủ quên nên hai vai tôi tê rần. Tôi cố gắng nhẹ nhàng rút
tay mình khỏi Ngô Giang, chậm rãi xuống giường để làm bữa sáng.
Tôi ướp thịt bò, rửa tay xong, định chờ Ngô Giang ngủ dậy mới nấu mì thì phát hiện anh ấy đã đứng ở cửa bếp nhìn tôi từ lúc nào.
- Em làm anh mất ngủ à? –Tôi nhớ là mình đã đ