
Quyết nhướng mày, nở một nụ cười hướng về phía người cô đang đợi. Diêu Khởi Vân lặng lẽ nhìn qua, đi cạnh cô không phải là Liên Tuyền mà là bạn thân của cô – Ngô Giang.
Tư Đồ Quyết khoát tay lên túi sách của Ngô Giang, tủm tỉm đi qua chỗ Diêu Khởi Vân đang đứng một mình, “Anh đi mật báo với mẹ tôi đi, nói tôi đi cùng Ngô Giang đấy. Nhưng tôi nhắc anh, tôi và anh ấy đã dính lấy nhau từ khi chúng tôi còn cởi truồng, mẹ tôi và mẹ anh ấy trước khi kết hôn đến rửa mặt còn dùng chung một cái chậu. Anh đi nói đi, chắc chắn bà ấy sẽ rất thích nghe đấy.”
Bá vai bá cổ Ngô Giang đi được một đoạn, Ngô Giang mới vô tình liếc mắt nhìn cánh tay Tư Đồ Quyết đang để trên túi sách mình, nhịn cười nói: “Có thể bỏ xuống chưa? Bà cô à, em đè cái túi của anh nặng gấp đôi so với bình thường đấy.”
Tư Đồ Quyết cười, đẩy cậu một cái: “Đừng có được lợi mà vẫn không biết điều, người khác muốn được đãi ngộ thế này mà cũng không được ấy.”
Ngô Giang bật cười ha ha, “Vậy điều kiện trước nhất là không được để người khác dùng ánh mắt căm hận nhìn vào. Dù thế nào anh cũng cảm thấy anh và em đi với nhau giống như đống jambon ở giữa chiếc sandwich trên tấm sắt, không phải ai cũng nhìn được.”
“Ai bảo anh là “bạn gái” của em chứ, không được cũng phải được. Đừng nói lời vô nghĩa nữa, lấy ra đi!”
“Cái gì cơ?” Ngô Giang giả vờ câm điếc.
Tư Đồ Quyết cười cười, đá cho cậu một quyền, Ngô Giang vọt sang một bên, lúc này mới cười cười, lấy tờ giấy nhỏ đưa cho cô.
Không cần nghĩ cũng biết, đó là thứ Liên Tuyền nhờ Ngô Giang mang đến. Tư Đồ Quyết vội vàng xem, trên mặt tràn đầy niềm vui.
“Ôi cái số hồng nương đau khổ của tôi!” Ngô Giang nhìn trời than vãn, “Việc tốt thì không có phần tôi, cái vất vả mệt nhọc thì tôi làm hết.”
Tư Đồ Quyết kéo yết hầu mình, lấy một câu trong “Tây Sương ký” ra trêu chọc cậu: “Nếu tôi được cùng tiểu thư đa tình sum vầy phượng loan, quyết chẳng để ngươi trải chiếu màn.”
Ngô Giang nghe thế liền bắn ra câu: “Được rồi, Tư Đồ Quyết, em muốn cùng ai sum vầy phượng loan hả?”
Tư Đồ Quyết cũng cảm thấy đoạn độc thoại này không thích hợp, mặt đỏ lên, đuổi đánh Ngô Giang một đoạn dài.
Bọn họ không để ý cảnh tượng vô cùng thân thiết, trêu đùa ầm ĩ phía trước đã bị một người cách đó không xa nhìn thấy, và lại đang ở trong tâm trạng hoàn toàn ngược lại.
Để tránh sóng gió, một thời gian Tư Đồ Quyết chỉ dám thỉnh thoảng gặp Liên Tuyền ở trên trường, trốn vào một góc nào đó thủ thỉ nói chuyện, không dám cùng nhau xuất hiện, bình thường có vấn đề gì cần nói, đều thông qua Ngô Giang.
Diêu Khởi Vân xem ra rất kiên trì muốn thực hiện nhiệm vụ Tiết Thiểu Bình phó thác, trừ khi giờ học trên lớp bị dạy quá giờ, hoặc Tư Đồ Quyết đã sớm chuồn đi trước, không thì cậu nhất định đợi cô trên đường đi học, cũng như sau khi tan học. Cậu giống như một bóng hình phía sau cô, vùng vẫy cũng không rời, giẫm cũng không chết, dù Tư Đồ Quyết mắng cậu cũng được, dùng các cách khác nhau làm tổn hại cậu cũng không sao, cậu hoàn toàn không nghe không thấy. Tư Đồ Quyết như phát điên lên, nhưng cũng chỉ biết chịu mà thôi. Chỉ khi cô và Ngô Giang ở cạnh nhau, hai người nói cười cùng nhau thì Diêu Khởi Vân mới không ở gần quá.
Thực ra khi Tiết Khởi Bình hỏi về việc Tư Đồ Quyết gần đây thường hay đi cùng ai, Diêu Khởi Vân cũng chỉ lơ đãng nhắc đến sự thân thiết của cô và Ngô Giang mà thôi. Kỳ lạ là với chuyện này, Tiết Thiểu Bình lại có vẻ rất thoáng, theo lời bà thì từ khi còn nhỏ Ngô Giang đã chơi cùng Tư Đồ Quyết, mọi người đều biết rõ. Phẩm chất của đứa trẻ kia bà cũng biết, chắc chắn không thể xảy ra chuyện không hay gì được. Nếu đã như vậy, Diêu Khởi Vân chỉ biết im lặng mà thôi.
Đối với việc Tư Đồ Quyết gần đây luôn về nhà đúng giờ theo nề nếp cũ, vợ chồng Tư Đồ Cửu An rất vừa lòng. Bởi vậy, Tiết Thiểu Bình cũng thầm có ý yên tâm và khen ngợi Diêu Khởi Vân. Theo bà thấy, con gái bà tính tình như ngựa hoang thì phải để một Diêu Khởi Vân nhẫn nại, dai dẻo như một sợi dây thừng trói lại. Từ đó về sau, ngay cả ngoài giờ học, đi ra phố mua sách hay mua gì, cô cũng luôn bảo Diêu Khởi Vân đi cùng.
Tư Đồ Quyết từ lâu đã hận đến nghiến răng, nhưng hiện giờ bố mẹ đều đứng về phía Diêu Khởi Vân nên cô chỉ có thể nghiến răng nát vụn rồi nuốt vào trong bụng mà thôi. Bề ngoài tỏ vẻ không chú ý đến cậu ta, tỏ vẻ bình thường cho qua ngày, nhưng thực ra rất khổ sở. Đầu tiên là biểu hiện của Ngô Giang thật là không chịu nổi! Cậu cũng có thú vui của mình, mà cả ngày bị Tư Đồ lôi kéo đi cùng cũng không phải là cách, hơn nữa cậu sợ nhất bị người khác ghét, và người ghét cậu là ai thì trong lòng mọi người đều biết rõ. Huống hồ Liên Tuyền một thời gian dài bị chia cách cũng bắt đầu không kiềm chế được, đã có lời ngầm ý úp mở. Dù sao tình cảm của nam nữ thanh niên cũng giống như ngọn lửa mãnh liệt, không để ý đến chuyện gì mà “Mối tình đã thật sự là dài lâu – Há đâu phải sớm sớm chiều chiều gặp nhau.”
Cũng may sự tình đột nhiên xuất hiện bước ngoặt, trường bọn họ được thành phố đánh giá là “trường điểm về chất lượng giáo dục”. Nếu đã trưng cái mác “chấ