
Hơn nữa Phương Chấn Đông càng đau lòng cho vợ của
mình, lúc sinh Manh Manh rất tốt, lúc sinh Phương Tuấn lại rất khó khăn, lúc ấy
Phương Chấn Đông hối hận ở ngoài phòng sinh đi tới đi lui, từ đó về sau, bắt
đầu có ý thức tránh thai.
Mấy tháng trước Hàn Dẫn Tố cùng thầy đi Hải Nam tham
gia một diễn đàn, vừa đi là đi một tháng, vợ không ở bên người, Phương Chấn
Đông thật sự khó chịu, sau đó tham dự một hội nghị ở quân khu trên đảo, sau khi
hội nghị kết thúc, Phương Chấn Đông ở lại đó một đêm.
Có lẽ là thiên thời địa lợi, tương tư sau khi xa
cách, khiến Phương Chấn Đông tìm lại được cảm giác nhất kiến chung tình năm đó,
tuy rằng đã qua nhiều năm, con trai và con gái cũng đã lớn lên, hai người cũng
tương đối ân ái, nhưng cái loại xúc động mênh mông nhiệt liệt khi trẻ tuổi vẫn
phai mờ một ít, mà ở Hải Nam, những kích tình chìm vào trí nhớ này, một lần nữa
dũng mãnh tiến ra, tựa như cả hai không thể thoả mãn, xa cách gặp lại giống như
tình nhân, hung hăng thiêu đốt một hồi.
Kích tình đã khống chế lý trí, chuyện tránh thai đã
bị ném lên chín tầng mây, vốn Hàn Dẫn Tố cũng không nghĩ đến, chỉ một đêm như
vậy mà thôi, sao lại có thể có, cũng đã quên đồng chí Phương Chấn Đông xưa nay
có tên hiệu là tay súng thiện xạ, đây cũng không phải là hư danh, tuy chỉ một
đêm liền thành công chiếm thành.
Hôm nay Hàn Dẫn Tố từ trên lầu đi xuống, thân thể
lung lay một chút, trước mắt tối đen thiếu chút nữa ngã quỵ, nếu Phương phu
nhân không kịp lúc đỡ lấy cô, thực sẽ từ cầu thang lăn xuống, hậu quả thiết
tưởng không chịu nổi, Phương phu nhân thực sợ hãi, gọi Phương Nam, hai mẹ con
cùng đi bệnh viện kiểm tra mới biết được lại hoài thai, một tháng rồi.
Phương phu nhân mừng rỡ khóe miệng không thể khép
lại, ban đầu buồn vì hôn sự của con trai, buồn không có cháu trai, buồn Phương
gia không có người nối nghiệp, nhưng lúc này, nhìn thấy chính mình cũng đã hơn
bảy mươi, con dâu lại có, không cần biết là cháu trai hay cháu gái, đều phải ăn
mừng chuyện vui lớn này.
Nhưng Hàn Dẫn Tố không cảm thấy như vậy, Manh Manh
cũng kết hôn, cũng có thể mang thai, nếu Manh Manh cũng có, tương lai con và
cháu, tuổi gần bằng nhau, xem như cùng lứa, nghĩ thế nào cũng cảm thấy có chút
xấu hổ, hơn nữa, mình đã từng này tuổi, bốn mươi sáu, còn sinh con, việc này
không phải sẽ khiến người khác cười rụng răng sao!
Có gánh nặng tâm lý này, từ sau khi kiểm tra, mặt
của cô thủy chung vẫn hồng đến bây giờ, nhìn Manh Manh càng cảm thấy hoang
đường không thôi, trong lòng suy nghĩ, có nên bỏ đứa trẻ này hay không, nhưng
mà chuyện này cô cũng không dám làm chủ, phải đợi Phương Chấn Đông trở về, hai
người lén thương lượng.
Manh Manh cũng hiểu được việc này rất đáng vui mừng,
lúc trước khi biết mẹ xinh đẹp mang thai Phương Tuấn, lúc đó, Manh Manh liền
ngóng trông có em trai hoặc em gái để cho cô khi dễ, nhưng hiện tại trong bụng
mẹ xinh đẹp có em bé nha, sinh ra, nhỏ hơn mình hai mươi tuổi, lại nói, cô cũng
có thể làm mẹ, sao lại không biết xấu hổ khi dễ các em, nhưng suy nghĩ lại, kỳ
thật như vậy cũng không tệ, nếu mình cũng có, vậy em trai cùng con trai, em gái
và con gái, cùng đến vườn trẻ, đến trường, cũng không lẻ loi, ít nhất có bầu
bạn, không giống như cô trước đây chỉ biết chơi một mình.
Nghĩ đến đây, mặt mày Manh Manh hớn hở dựa vào bên
người mẹ xinh đẹp, sờ sờ bụng mẹ xinh đẹp nhìn qua quá mức bằng phẳng:
"Nói như vậy, bảy tháng sau, con có thể có em trai hoặc em gái?"
Phương phu nhân đẩy tay cô ra: "Hiện tại không
thể sờ, lúc này rất yếu ớt, cẩn thận kẻo động thai." Manh Manh mím mím
miệng, bỗng nhiên ghen tỵ trong lòng, cha đã lớn tuổi, hơn năm mươi, Ki ca ca
của cô, chưa đến ba mươi, trẻ trung khỏe mạnh, phải nói làm đến trình độ kịch
liệt, Manh Manh cảm thấy thế nào cũng sẽ không bại bởi cha và mẹ, hơn nữa, có
vài lần cũng không mang bao, sao bụng của cô lại cứ như vậy không có chuyển
biến gì.
Manh Manh nghĩ như vậy mà âm thầm hạ quyết tâm, lần
này chờ Ki ca ca trở về, cô muốn sử dụng tất cả chiêu thức, trong thời gian
ngắn nhất cần phải làm ra một đứa trẻ.
Kế hoạch của Manh Manh rất như ý, không thể nghĩ tới
kế hoạch này bị tin tức Ki ca ca đột nhiên nằm viện hoàn toàn phá hỏng, Manh
Manh xin nghỉ, suốt đêm chạy tới bệnh viện quân khu Phúc Châu, đứng ở bên ngoài
phòng bệnh bỗng nhiên có một ý niệm rất mê tín trong đầu, Ki ca ca tám phần
xung khắc với diễn tập quân sự, thời gian chưa bao lâu, đã vào bệnh viện hai
lần, nhưng nghe được từ trong cửa truyền đến giọng nói của Thiệu Cương, lại
phát hiện, thời khắc này khiến người kinh sợ.
Thiệu Cương tự nhiên không biết Manh Manh ở ngoài
cửa, ánh mắt cậu ta không che giấu, mang theo hận ý mãnh liệt nhìn Phùng Ki,
hận ý trong mắt cậu ta làm mặt Phùng Ki nhăn thật sâu, nếu nói diễn tập quân sự
lần trước thuần túy là ngoài ý muốn, còn lần này, Phùng Ki vô cùng rõ ràng, là
Thiệu Cương cố ý gây ra, hơn nữa hiện tại ánh mắt cậu ta ôm đầy nỗi hận, đã
gián tiếp thuyết minh hết thảy, cho tới bây giờ, Phùng Ki còn không rõ, vì sao
Thiệu Cương