
cùng ánh
mắt thủy chung thẳng tắp nhìn chằm chằm Vệ Hiểu Phong, giống như choáng váng,
sau một lúc lâu mới cúi đầu hỏi một câu: "Vì sao cứu tôi?" Vệ Hiểu
Phong nhíu mày nói: "Không phải tôi đã nói với cô sao, tôi hận nhất mấy cô
cô tự sát, hơn nữa chết ở trước mặt tôi, tôi sẽ thấy ác mộng."
Tuy rằng lỗi thời, Manh Manh vẫn xì một tiếng bật
cười, một hồi khôi hài như vậy đã xong, Sài Tử Hinh bị cảnh sát mang đi, Sài Tử
Hiên tự nhiên cũng đi theo.
Manh Manh nhớ tới chuyện vừa rồi, đi tới hỏi: "Video
gì? Sao em không biết?" Ánh mắt Vệ Hiểu Phong lóe lóe, vỗ vỗ đầu cô, tức
giận nói: "Nhanh gả cho Phùng đầu gỗ đi, để anh ta quan tâm đi, anh bị em
phiền sắp chết rồi." Biểu tình vô cùng ghét bỏ. Manh Manh bất mãn mím mím
môi.
Vệ Hiểu Phong quét mắt phía sau Manh Manh, Trần Hiểu
Kỳ dùng ánh mắt giống như có thù giết cha nhìn anh, không khỏi vểnh vểnh khóe
miệng lên: "Manh Manh, em về nhà trước đi, vừa rồi trong nhà gọi điện
thoại đến, nói thân thể mợ không thoải mái, anh mang Hiểu Kỳ đến bệnh viện rồi
sẽ về."
Manh Manh vừa nghe mẹ xinh đẹp không thoải mái, liền
đem Hiểu Kỳ trực tiếp giao cho Vệ Hiểu Phong, nhanh như chớp chạy đi, Hiểu Kỳ
bắt cũng không bắt kịp, dậm chân một cái, một tay ôm cổ, một bên còn dùng sức
mạnh lớn nhất trừng mắt nhìn Vệ Hiểu Phong.
Vệ Hiểu Phong không khỏi cười ra tiếng, đi qua dắt
tay cô, lại bị Trần Hiểu Kỳ dùng sức bỏ ra: "Anh buông ra, tôi cũng không
nghĩ tới, anh là loại đàn ông không có tâm đồng tình, loại tình huống vừa rồi,
anh có biết Sài Tử Hinh thực có thể đẩy tôi xuống hay không, hơn nữa, lúc anh
kéo tôi, trên cổ tôi còn kề dao đó, anh muốn cứu tôi, hay là muốn giết tôi, cổ
của tôi thiếu chút nữa bị cắt đứt, tôi với anh có ân oán từ kiếp trước phải
không, hay là tôi đem con của anh ném đi, nên anh trả thù tôi."
Vệ Hiểu Phong mạnh mẽ đem tay cô níu ở trong tay,
kéo vào trong lòng, ôm lấy cô đi ra ngoài: "Đầu tiên, tâm đồng tình là thứ
hoàn toàn vô dụng, anh không cần, tiếp theo, trong cái miệng nhỏ nhắn của em
còn có thể nói ra nhiều lời như vậy, chứng minh đầu của em vẫn còn yên ổn thật
tốt sinh trên cổ, cuối cùng, anh còn chưa cưới vợ, đứa nhỏ càng không biết ở
đâu đâu." Nói xong, còn có ý vô tình liếc mắt xuống bụng của cô.
Trần Hiểu Kỳ căn bản không chú ý ánh mắt rõ ràng
không có ý tốt của anh, mà bị anh chọc giận đến thiếu chút nữa đánh người,
người đàn ông này một chút cũng không chịu thiệt, cô nói một câu, anh có một
trăm câu chờ cô, tức chết cô.
Vệ Hiểu Phong lôi kéo tay cô, trực tiếp đi đến bãi
đỗ xe bên dưới, Trần Hiểu Kỳ đứng bên cạnh xe, chu miệng dỗi không nhúc nhích,
Vệ Hiểu Phong cười nói: "Không phải nói cổ sắp bị chặt đứt sao, nhanh đến
bệnh viện thôi! Đứng bất động ở đây, là muốn anh ôm em sao?" Vừa dứt lời,
liền xoay người ôm lấy cô nhét vào trong xe, tự mình đi vòng qua, lên xe.
Xe chạy ra thật xa, Trần Hiểu Kỳ còn chưa phục hồi
tinh thần lại, ngoại trừ cảm giác đau đớn trên cổ, cô bỗng nhiên cảm thấy,
giống như còn có chỗ nào đó không thích hợp, vô cùng không thích hợp...
Lại nói mẹ xinh đẹp của Manh Manh, đừng nhìn bộ dạng
yếu đuối, số lần sinh bệnh thực không nhiều lắm, hơn nữa sau lần viêm phổi năm
năm trước, ở nhà có cha bá đạo của cô che chở, ngay cả cảm mạo mẹ xinh đẹp cũng
chưa mắc phải lần nào, hàng năm kiểm tra thân thể ba lần, cẩn thận từ đầu đến
chân, toàn bộ hành trình Phương thủ trưởng tham dự giám sát, chỉ sợ vợ bảo bối
của ông có sơ xuất gì.
Lại nói tiếp, mấy tháng trước mới kiểm tra, các cơ
năng trong thân thể đều ở trạng thái tốt nhất, sao đột nhiên lại không thoải
mái, Manh Manh buồn bực chạy thẳng về nhà, thấy dì giúp việc cười tủm tỉm ra mở
cửa, thì càng nghi hoặc, mẹ xinh đẹp sinh bệnh, là chuyện lớn của Phương gia,
hơn nữa hiện tại cha cô đang tham gia diễn tập, nếu trở về biết vợ bị bệnh,
không biết sẽ nổi giận thế nào, mà sao không khí trong nhà không có một chút
mây đen sương mù như dự đoán, ngược lại có nhè nhẹ từng đợt từng đợt không khí
vui mừng lộ ra.
Vào phòng, Manh Manh phát hiện mẹ xinh đẹp nhà cô an
vị trên sofa phòng khách, cùng cô của cô và bà nội nói chuyện, sắc mặt trắng
lại như hồng, nhìn không có chút bệnh trạng nào, nâng mắt nhìn Manh Manh, Manh
Manh cảm thấy có chút ý tứ ngượng ngùng, mẹ xinh đẹp như vậy, bày ra một loại
hình thái như cô gái chưa chồng, Manh Manh nhìn có chút ngẩn người.
Ánh mắt Phương Nam đảo một vòng trên người cô, hứng
trí nói: "Manh Manh, mau tới đây, nói cho cô nghe xem, con thích có em
trai hay em gái?"
Manh Manh ngạc nhiên, Hàn Dẫn Tố hé ra nét mặt nhăn
nhó ửng đỏ, giọng nói ngập ngừng: "Phương Nam..." Phương Nam xì một
tiếng nở nụ cười: "Chị dâu, chị và anh là vợ chồng danh chính ngôn thuận,
sinh con rất hợp lý lại hợp pháp, có gì phải ngượng ngùng ."
Mặt Hàn Dẫn Tố càng đỏ hơn, nói đến chuyện này,
trong lòng cô không khỏi bắt đầu thầm oán Phương Chấn Đông, lúc trước sau khi
sinh hạ Phương Tuấn, mặc dù cả hai không nói rõ, nhưng cơ bản đều chung nhận
thức, trai gái đều có thì tốt rồi, không nhất thiết lại sinh thêm.