
cùng cô.
Manh Manh rất phiền não,
cô không muốn cả đời giống như em gái của Ki ca ca, cứ như vậy không xa không
gần, không thân không lạ, cô phải là vợ của Ki ca ca, được anh ôm vào trong
ngực, là cô gái nhỏ trong lòng anh, vì anh mà nấu canh làm cơm, vì anh sinh
dưỡng con cái.
Ước mơ này trong cô mỗi
ngày một lớn, càng ngày càng chân thật, càng ngày càng kiên định, cô của cô
nói: "Phùng Ki là chàng trai như vậy, tuy rằng tính cách mạnh mẽ, đầu óc
chỉ là một khúc gỗ, cậu ta thủy chung cho rằng con là em gái, việc này cả đời
cũng không muốn đổi, nếu muốn đổi, phải đem khúc gỗ kia trực tiếp chặt
đứt."
Manh Manh cảm thấy cô của
cô nói rất đúng, cô đã biểu hiện rõ ràng như vậy, chỉ còn chưa cởi hết ra thôi,
Ki ca ca vẫn giống như đầu gỗ không hề phản ứng, nhưng mà, Manh Manh cảm thấy
nếu chính mình thực sự cởi hết ra, không chừng còn bị Ki ca ca đẩy ra, ngày đó
cô chỉ hôn anh một chút, anh liền giống như đụng tới công tắc điện.
Manh Manh lần đầu cảm
thấy, chuyện mình muốn bắt Ki ca ca, hoàn toàn không đơn giản như cô tưởng, Ki
ca ca truyền thống bảo thủ, quả thực giống như đồ cổ được đào ra từ trong mộ
cổ.
Manh Manh hầm hừ ngồi
dậy, cẩn thận xuống giường, mang giày, cầm di động ra cửa, đứng ở bên cạnh
phòng, bấm số điện thoại của Ki ca ca, y như dự kiến, bên kia truyền đến âm
thanh máy đã khóa, với việc Ki ca ca đi nơi nào diễn tập, cô căn bản không hỏi,
đây là bí mật quân sự, cô hỏi cũng vô dụng, anh là quân nhân.
"Manh Manh..."
Phía sau truyền đến thanh âm của Sài Tử Hiên, Manh Manh quay đầu, Sài Tử Hiên
mặc áo thun, quần đùi đứng ở không xa phía sau cô, ánh trăng dừng trên người
anh, đem bóng dáng của anh kéo dài trên mặt đất, có loại anh tuấn không giống
bình thường, trên người anh ăn mặc đơn giản như vậy, vẫn rất xuất sắc, Manh Manh
có chút thưởng thức nhìn anh.
Tóc dài rối tung của cô
thả xuống, rơi trước ngực, gió núi thổi vào áo thun dài rộng của cô, hiện ra
lưng áo thon gầy, hai tay giống như nắm chặt, khuôn mặt nho nhỏ trong suốt, da
thịt trong sáng, cặp mắt kia sáng trong như ánh ngọc, làm cho màn đêm hư ảo
này, nhất thời trở nên chân thật, đây là cảm giác của Sài Tử Hiên.
Manh Manh trừng mắt nhìn:
"Đàn anh cũng ngủ không được sao, không bằng chúng ta đi qua bên kia ngồi
xuống." Cô đưa tay chỉ chỉ góc tường sau vách đá, bên kia vươn ra một tảng
đá to, giống như một cái bàn đá thiên nhiên.
Sài Tử Hiên gật đầu, ánh
mắt lóe lóe, bảo cô đợi một lát, đi vào lấy một cái bình nhỏ ra, nhíu mày nói:
"Ánh trăng như vậy, không một phen ngắm trăng uống rượu, thực có lỗi với
bản thân."
Manh Manh không khỏi cười
ra tiếng, lần đầu phát hiện, Sài Tử Hiên thực rất đáng yêu, đẹp trai, lý trí,
lại tiêu sái không kềm chế được, nam sinh như vậy thực không dễ gặp, ở cùng một
chỗ với nam sinh như vậy, thoải mái mà sung sướng.
Hai người đi đến vách
núi, ngồi xếp bằng trên tảng đá, Sài Tử Hiên đem hai cái chén nhỏ để xuống, rót
hai chén rượu, rượu là do cha Hiểu Kỳ ủ từ trái cây dại trên núi cùng với nước
suối, có hơi chát, nhưng cũng có vị mát lạnh, Manh Manh rất thích, ít nhất so
với rượu đỏ có giá trên trời, Manh Manh thấy dễ uống hơn.
Tư thái cái miệng nhỏ của
cô uống rượu, khiến Sài Tử Hiên say mê, Manh Manh gia giáo tốt, nhất cử nhất
động của cô đều biểu hiện ra điều này tương đối rõ ràng, giống như cha anh từng
nói qua, cái gọi là quý tộc, không phải dựa vào gia sản mà xét, cũng không phải
năm ngày mười bữa là có thể dưỡng thành, đó là một loại khí chất tích lũy lắng
đọng, thấm ở trong xương.
Nhìn Manh Manh uống rượu,
Sài Tử Hiên không tự giác nghĩ đến những lời cha anh đã nói, trên người Manh
Manh có loại khí chất này, một cách tự nhiên cùng bẩm sinh mà có.
Manh Manh buông chén rượu
nghiêng đầu nhìn anh trêu chọc: "Đàn anh à, hiếm khi được nâng cốc ngắm
trăng, anh ngơ ngác nhìn em như vậy, rất hại phong cảnh nha." Khuôn mặt
tuấn tú của Sài Tử Hiên có chút hồng, ngẩng đầu nhìn cô nói: "Manh Manh,
sao em lại học ngành báo chí, với khả năng âm nhạc của em, học âm nhạc khẳng
định có thể vô cùng tỏa sáng."
Manh Manh nở nụ cười, lời
này cô đã nghe qua rất nhiều lần: "Âm nhạc chỉ là hứng thú của em, kỳ
thật, lúc trước em muốn gia nhập quân đội ..." Sài Tử Hiên âm thầm gật
đầu, việc này anh tin, trên người Manh Manh có một loại hiên ngang quả cảm của
quân nhân, thực mê người.
Bình thường Manh Manh
luôn mang theo khoảng cách như có như không, loại khoảng cách này không cảm
thấy rõ ràng, lại giống như ngăn cách bọn họ, khiến Sài Tử Hiên muốn tiếp cận
lại lực bất tòng tâm, tối nay Manh Manh không như vậy, hay là bởi vì nhiễm ánh
trăng choáng váng này, cái ngăn cách vắt ngang hai người giống như biến mất,
bọn họ gần như vậy, gần đến nỗi Sài Tử Hiên thậm chí có thể ngửi được hương vị
thản nhiên trên người cô, giống mùi hoa không biết tên, trộn lẫn với hương rượu
mát lạnh thấm vào ruột gan.
Hai người sau đó nói gì,
Sài Tử Hiên không thể nào nhớ rõ, nhưng, Sài Tử Hiên đại khái cả đời đều sẽ
không quên một đêm này, đêm Manh Manh mang hương vị mát lạ