
ấp giọng cười:
"Thế nào? Lão đại, sẽ tiến tới chứ, trước kia mình thấy cậu còn cứu được,
từ khi trên núi trở về, cậu đã bệnh nguy kịch, nếu đã vậy, nắm chặt một chút,
trực tiếp cưới về, đàn em có thể gả vào nhà cậu, cả đời ăn ngon mặc đẹp, cũng
là thỏa đáng ..."
Nhà của Trần Hiểu Kỳ ở
một thôn nhỏ dưới chân núi lớn vùng Xuyên Thiểm, mấy người bọn họ xuống xe lửa,
ngồi ô tô thêm hai giờ, sau khi xuống xe lại đi xe bò, đừng kinh ngạc, thật sự
là xe bò, con bò già vừa đi vừa dạo chơi này, đem chiếc xe lay động như là nước
sôi.
Ông lão đánh xe khoảng
sáu, bảy mươi tuổi, chỉ nói tiếng địa phương, cùng Trần Hiểu Kỳ mỗi người một
câu nhàn nhã tán gẫu, nhóm người Sài Tử Hiên dấu chấm hỏi đầy đầu, một chữ nghe
cũng không hiểu được, Manh Manh cũng chỉ hiểu tiếng được tiếng không, từng đi theo
cha đến Tứ Xuyên, nhưng Tứ Xuyên rộng lớn, cách một dãy núi, tiếng nói của hai
bên sẽ không giống nhau, huống chi bên này lại ở gần Thiểm Tây, tiếng nói nhiễm
dày đặc ngữ điệu vùng tây nam.
Trần Hiểu Kỳ quay đầu,
nhìn thấy mấy đàn anh mặt bị bụi tốc vào ho khụ khụ, Trương Hạo thậm chí ôm
ngực ho khan từng trận, không khỏi cười thầm, nhờ ông lão đánh xe đi chậm một
chút, ông lão cười cười, xe chậm lại, mọi người liền cảm thấy thư thái hơn.
Qua một cái dốc thoải
thật dài, liếc mắt nhìn thấy phía trước rộng mở trong sáng, phóng tầm mắt ra
xa, có thể thấy được từng cụm dãy núi xanh um tươi tốt, dõi mắt chỗ nào cũng
thấy tiếp theo triền núi là triền núi, xa tận ngút ngàn.
Ông lão đánh xe đột nhiên
hát lên một khúc dân ca, giọng hát to rõ theo gió núi từ từ tản đi rồi truyền
trở lại, tạo cảm giác xúc động quẩn quanh không dứt.
Ông lão hát xong, Trương
Hạo ấn nút điện thoại: "Hay quá! Mình rốt cục cũng tìm được giai điệu như
nước chảy trong lòng, tiếng ca nguyên sơ như vậy, lúc về cài làm nhạc chuông,
đảm bảo trong nháy mắt tuyệt đối giết một mảnh."
Vài người không khỏi cười
rộ lên, nhưng mà bọn họ rất nhanh liền cười không nổi, ông lão đưa bọn họ đến
chân núi liền trở về, Trần Hiểu Kỳ nói với bọn họ: "Đi qua ngọn núi này
rồi đi thêm một đoạn không xa nữa chính là thôn nhà em." Mấy người có chút
há hốc mồm.
Phan Thiệu không khỏi
cười khổ: "Còn phải leo núi sao, đàn em à, nhà em ở khuất xa như vậy, sao
lại thi đậu vào học ở trường chúng ta?" Trần Hiểu Kỳ nở nụ cười: "Cho
nên, nơi đó mười mấy năm mới có một sinh viên là em! Hiện tại đã tốt hơn nhiều,
còn có một đoạn đường như vậy để xe bò đi được, trước đây, đều là trực tiếp dựa
vào hai chân, đi theo cha qua vài ngọn núi lớn, mới có thể đến thị trấn đổi một
chuyến hàng, bán xong hàng hóa, còn phải chạy về nhà trước khi mặt trời xuống
núi, đi và về đều mang rất nhiều thứ trên lưng, qua mười mấy dặm đường núi, mọi
người không phải là vận động viên leo núi sao, khả năng chống chọi kém như
vậy!"
Manh Manh phù một tiếng
nở nụ cười, nha đầu Trần Hiểu Kỳ kia, đem mấy người bọn họ tổn hại một lần, vác
túi lên lưng nói: "Đi thôi! Trước khi trời tối mà không đến nơi, muỗi trên
núi sẽ đem chúng ta làm thức ăn."
Căn bản không có bậc
thang, cái gọi là đường núi cũng là do người trong thôn đi nhiều mà tạo thành,
cao một bước thấp một bước, cũng may mọi người có kinh nghiệm leo núi nhất
định, có thể miễn cưỡng kiên trì.
Đến đỉnh núi, xa xa liền
thấy bên trong khe núi tọa lạc mấy thôn nhỏ, khói bếp màu trắng từ sau nóc nhà
lượn lờ dâng lên, cảnh này, khiến thể xác và tinh thần mệt mỏi của mấy người
bọn họ nhất thời trở thành hư không.
Lúc đến đầu thôn, mặt
trời đã gần xuống núi, còn chưa vào thôn, liền nhìn thấy một người đàn ông
trung niên ngồi trên tảng đá lớn ở đầu thôn, hút thuốc lá, thỉnh thoảng nhìn về
phía đường.
Nhìn thấy bọn họ, người
đàn ông trung niên đứng lên, đến đón, nở nụ cười thật tươi, tạo thành nếp nhăn
trên mặt nhìn qua hàm hậu thuần phác: "Ta vừa nói dẫn vài con chó đi tìm
các cháu, may mà đến..." Người này nói tiếng phổ thông, tuy rằng mang đậm
chất giọng địa phương, cũng rất thân thiết.
Trần Hiểu Kỳ chỉ huy mấy
người bọn họ đem đồ đạc thả trên mặt đất giới thiệu: "Đây là người Trần
gia chúng tôi." Trưởng thôn đến đón hô một tiếng, một nhóm trẻ em có lớn
có nhỏ rất nhanh chạy tới, đem bao sách trên mặt đất, ôm khiêng vào thôn.
Nhà Trần Hiểu Kỳ ở thôn
đông, dựa vào một mảnh vách núi xây một tòa nhà rất lớn, ở trung tâm có năm căn
phòng, rất rộng, trong phòng đều rất thông thoáng, mấy người Sài Tử Hiên được
sắp xếp ở cùng một phòng, Manh Manh cùng Hiểu Kỳ ở phòng nhỏ phía tây, buổi tối
nằm ở trên giường, chỉ chốc lát sau Hiểu Kỳ liền say ngủ, hơi thở đều đều,
tiếng ngáy nhè nhẹ.
Manh Manh lại không ngủ
được, lăn qua lộn lại nghĩ đến Ki ca ca của cô, từ sau khi hôn anh lần trước,
Manh Manh rõ ràng cảm thấy thái độ của Ki ca ca đối với cô có chuyển biến,
trước kia anh sẽ không phòng bị cô, phải nói, hai người cùng một chỗ bất kể làm
gì đều tự nhiên, mà sau lần đó, hễ cô tới gần, Ki ca ca sẽ như vô tình đẩy cô
ra, ngủ cũng chia ra, anh ngủ ở phòng khách hoặc trên sô pha phòng khách, chính
là không ngủ