
của Sài Tử Hiên.
Ánh mắt
Sài Tử Hiên không khống chế được dừng ở trên người Manh Manh, nếu không biết
còn có cô gái như Manh Manh, có lẽ cuối cùng anh cũng có thể chấp nhận, thế
nhưng Manh Manh ở ngay bên người anh, giống như đưa tay liền có thể chạm đến,
hơn nữa, anh chưa bao giờ cho rằng gia thế có gì quan trọng, huống chi, gia thế
của Manh Manh cũng không kém lắm.
Phùng
Ki ở bên ngoài cửa hàng đồ nướng chờ tiểu nha đầu cùng mấy người bạn học chào
hỏi, đi ra xe, Phùng Ki có thể cảm giác được, ánh mắt kia vẫn nhìn theo, là nam
sinh tên Sài Tử Hiên đó! Tuổi trẻ, tình yêu, cuồng nhiệt, mấy thứ này giống như
đã cách anh quá xa.
Trên
thực tế, cho dù ở cùng tuổi với bọn họ, anh cũng không như vậy, mẹ thường nói,
tính cách của anh cực kỳ trầm lặng, không có gì thú vị, từ nhỏ đến lớn, anh đều
là từng bước đi tới, từ nhỏ anh chỉ biết chính mình phải làm lính, làm một
người lính tốt, làm một người lính giống chú Phương.
Cha của
Manh Manh là thần tượng của Phùng Ki, lần đầu tiên anh cầm súng không phải do
cha anh dạy, là chính tay chú Phương dạy, không chỉ cầm súng, rất nhiều việc
anh đều là học trò của chú Phương, có đôi khi cha anh còn nói, tính tình của
anh là thừa kế của chú Phương, cái loại đầu cứng như sắt.
Quan hệ
của Phương gia cùng Phùng gia, từ thế hệ trước kéo dài đến thế hệ này, anh xem
Manh Manh giống như em ruột của mình, anh che chở cô, yêu thương cô, đã thành
thói quen, nhưng mà thói quen này sớm muộn gì cũng phải sửa, bởi vì Manh Manh
đã thật sự trưởng thành.
Tâm
tình Phùng Ki rất phức tạp, có đôi khi, cảm thấy Manh Manh vẫn là tiểu nha đầu
làm nũng trong lòng anh, có đôi khi lại cảm thấy, cô là cô gái nhỏ quyến rũ có
phong tình, hơn nữa thời điểm cô cùng các nam sinh cùng tuổi ở cùng một chỗ,
cái loại tình huống tự nhiên này, làm trong lòng Phùng Ki có chút cảm xúc chua,
đây chắc là cảm giác khi nhà có con gái mới lớn.(anh
đúng là ngốc)
Nghĩ
đến đây, anh không khỏi mở miệng nói: "Manh Manh, nam sinh tên Sài Tử Hiên
đó..." Nói tới đây, Phùng Ki lại không thể nào tìm được lý do phản đối,
sau một lúc lâu nói: "Nếu em thích cậu ta, thì cứ thử xem!"
Thanh
âm nghe qua có chút hiu quạnh, trong chớp mắt tươi cười trên mặt Manh Manh
ngưng lại, nhìn anh nhỏ giọng nói: "Ki ca ca, anh thật hy vọng em thích
anh ta sao?" Phùng Ki buồn cười, thật lâu mới nói một câu: "Anh luôn
hy vọng em có thể hạnh phúc, tình cảm không như chuyện khác, cần thận trọng đối
đãi."
Manh
Manh trầm mặc, nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, ánh đèn neon xẹt qua xua tan
bóng đêm, gió đêm từng trận giống như mang tiến từng đợt từng đợt hương hoa
không biết tên, thấm vào ruột gan, trời đêm như vậy, mà tâm tình của cô lại đột
nhiên trở nên cực kém.
"Ki
ca ca, anh có phải còn nhớ cái chị họ Thiệu kia hay không?" Phùng Ki cứng
người một chút, đưa tay sờ sờ đỉnh đầu cô: "Tiểu nha đầu..." Manh
Manh lại đột nhiên quay đầu: "Ki ca ca, em đã mười chín tuổi, em cái gì
cũng biết, không phải là tiểu nha đầu."
Khuôn
mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vô cùng nghiêm túc, khiến Phùng Ki hơi hơi thất thần chớp
mắt một cái, tiện đà cười khẽ: "Còn nói không phải tiểu nha đầu, người lớn
ai lại giống như em, tính khí trẻ con, tức giận như trẻ con."
Phùng
Ki ngừng xe trong gara, tắt máy, còn chưa mở cửa xe, đã bị tay tiểu nha đầu đột
nhiên vòng ở cổ, môi mềm mại đưa đến, cái lưỡi thơm tho trơn trợt không ngừng
ngọ nguậy trên môi anh...
Trong
nháy mắt, trong đầu Phùng Ki ‘ầm’ một tiếng, cảm giác mềm mại thơm tho kia,
đánh thẳng vào đầu óc của anh, nhất thời nhưng lại khiến anh có chút quyến
luyến không thôi, cho đến khi cô bắt đầu cắn môi của anh, có chút nhói nhói
đau, Phùng Ki mới thanh tỉnh lại, đưa tay trực tiếp đẩy cô ra.
Vì kinh
ngạc, lực đạo không khống chế tốt, ‘binh’ một tiếng, tiểu nha đầu bị anh đẩy
ra, đụng vào cửa kính xe, Phùng Ki hơi hơi nghiêng đầu, bình phục chút xao động
mơ hồ trong lòng, mới xoay lại, phát hiện tiểu nha đầu nâng tay ôm cái trán của
mình, há miệng nhìn mình, trong đôi mắt to choáng váng, xuất hiện nước mắt tức
giận ươn ướt phát sáng, nhìn qua ủy khuất vô cùng.
Phùng
Ki đưa tay nắm lấy tay nhỏ bé của cô: "Để anh xem, đụng chỗ nào rồi? Có
đau hay không?" Tiểu nha đầu nháy mắt mấy cái, khụt khịt một chút, nước
mắt rớt xuống, Phùng Ki nhìn thấy, cả trái tim như bị bóp nghẹn, cúi người đem
cô ôm vào trong lòng mình, hướng về phía đèn đường, xem xét trán của cô, trán
đỏ một mảng, có chút sưng.
Phùng
Ki nhẹ chạm vào, tiểu nha đầu liền kêu đau, dọa Phùng Ki cũng không dám chạm
vào, chu miệng lên, thổi khí cho cô, thổi hơn nửa ngày, nước mắt của tiểu nha
đầu cũng không ngừng, Phùng Ki quyết định thật nhanh, xuống xe đem cô ôm lên
lầu, một màn dằn vặt nhau này, Phùng Ki đã sớm đem chuyện tiểu nha đầu cường
hôn anh quăng ra phía sau đầu...
"Manh
Manh, nghỉ hè có làm gì không?" Trần Hiểu Kỳ ngồi ở vị trí bên cạnh Manh
Manh, dáng người rất ốm, nhìn qua lại tiêu sái tự tại, Trần Hiểu Kỳ là bạn cùng
lớp của Manh Manh, quan hệ không tệ, Trần Hiểu Kỳ là sinh