
quần áo đã mặc qua, đi vào toilet tắm rửa thay quần áo.
Manh
Manh nhảy xuống giường, kéo ra cửa tủ quần áo âm tường bên trong phòng, chui
vào bên trong, xoay lưng kéo váy ngủ nhìn vào gương.
Vừa rồi
ánh mắt Ki ca ca rõ ràng dừng ở trên mông nhỏ của cô, trong mắt một chút dao
động cũng không có. Bên trong gương chiếu ra hình cái đầu hello kitty, trên cái
mông tròn nhỏ của cô, đáng yêu vô cùng.
Manh
Manh đêm qua vốn là muốn mặc bộ đồ ngủ màu đen bằng ren sáng sớm đã chuẩn bị
kia, kỳ thật cô cũng đã mặc, lại bị Ki ca ca trực tiếp ra lệnh cưỡng chế thay
đồ.
Trong
sở thích của cô, cô vẫn là ưa loại nội y đáng yêu này, so với ren thoải mái
hơn, nhưng mà Ki ca ca sẽ không thích, chàng trai thành thục, ai lại thích thứ
ngây thơ như vậy.
Manh
Manh cắn cắn môi bắt đầu hối hận, ngày hôm qua sao lại không đem cái quần lót
này này thay ra, nếu nội y bên trong mặc là quần lót nhỏ bằng ren, khẳng định
sẽ làm Ki ca ca kinh hỉ, tối hôm nay có thể thử xem...
"Manh
Manh ra ngoài đánh răng..." Phùng Ki gõ hai cái lên cửa, Manh Manh ánh mắt
thẳng tắp, nhìn lên, vây quanh Phùng Ki dạo qua một vòng, trên người Phùng Ki
không mặc áo, lộ ra thân trên trơn nhẵn, cơ bắp đường cong, rõ ràng kiên cường,
xứng với hình dáng góc cạnh rõ ràng của anh, hiện ra một loại vẻ đẹp nam tính
dương cương mạnh mẽ.
"Ki
ca ca, anh như vậy thực đẹp trai, chút nữa anh cho em vẽ một bức họa được
không, em vẽ xong, liền treo ở trong này, lúc anh không ở đây, em cũng có thể
nhìn mỗi ngày, quyết định vậy đi." Tiểu nha đầu tự đề ra mục đích vỗ tay
một cái.
Phùng
Ki không khỏi bật cười: "Người vừa rồi gọi điện thoại đến là nam sinh ngày
hôm qua trên trực thăng đúng không! Ánh mắt thủy chung không rời khỏi em, có
phải đang theo đuổi em hay không?"
Manh
Manh ngửa đầu nhìn anh: "Anh ta là nhóm trưởng Câu lạc bộ leo núi của bọn
em, cũng là trợ giảng trong trường em! Ki ca ca, anh cảm thấy anh ta thế
nào?"
Manh
Manh ánh mắt chớp chớp nhìn chằm chằm Phùng Ki, bên trong con ngươi đen trắng
rõ ràng hàm chứa chờ mong, Phùng Ki ra vẻ thực sự nghĩ nghĩ, nhắm đúng trọng
tâm nói: "Theo biểu hiện ở trong núi của cậu ta, hẳn là nam sinh ý chí
kiên định, nhưng mà, Manh Manh em mới mười chín tuổi, hiện tại bàn luận tìm đối
tượng có phải còn hơi sớm hay không."
Một tia
giảo hoạt hiện lên trong mắt Manh Manh: "Ki ca ca, em nhớ rõ lúc em học
trung học, anh cũng đã nói với em như vậy."
Phùng
Ki nhẹ nhàng ho khan một tiếng: "Ki ca ca là hy vọng em thận trọng một
chút, tìm bạn trai có thể cả đời đối tốt với em."
Manh
Manh thổi phù một tiếng nở nụ cười, vươn đầu ngón út lôi kéo khóe miệng Phùng
Ki: "Ki ca ca, anh thật nghiêm túc, anh xác định anh nói là bạn trai, em
sao lại cảm thấy, giống như tuyển chọn chồng vậy?"
Phùng
Ki nghiêm mặt: "Bạn trai không phải sẽ là chồng sao, có cái gì khác nhau,
nếu không thích thì đừng nên chọc người ta, trêu chọc thì phải phụ trách cả
đời, đây là nguyên tắc."
Manh
Manh bỗng nhiên nói: "Theo tiêu chuẩn của Ki ca ca, như thế nào mới tính
là trêu chọc?" Phùng Ki cùn từ, như thế nào mới tính là trêu chọc... Ở
trong lòng anh, Thiệu Tình năm đó chính là chủ động đến trêu chọc anh.
Kỳ thật
hai người lúc đó còn không thể nói rõ có cái gì thân mật, là một thời gian ở
cùng một chỗ, Phùng Ki cảm thấy Thiệu Tình chính là người vợ lý tưởng trong cảm
nhận của anh, trong chuyện này, Phùng Ki tương đối chuyên quyền độc đoán.
Thiệu
Tình là diễn viên múa trong đoàn văn công của quân khu, cũng không phải nổi
tiếng gì, là một người múa cờ trong đoàn, diện mạo, nếu so sánh với Manh Manh,
ngay cả thanh tú cũng không được tính, nhưng người thực giản dị.
Phùng
Ki cảm thấy, có thể ở trên người Thiệu Tình nhìn thấy bóng dáng của mẹ, hiền
lành, chịu được vất vả, hai người là do một chiến hữu của Phùng Ki giới thiệu,
chiến hữu kia là đồng hương của Thiệu Tình, Phùng Ki là loại người kiên định,
quyết rằng cả đời nam nhân, sẽ không loè loẹt nói chuyện yêu đương, lúc ở cùng
Thiệu Tình, hai người tay cũng chưa nắm qua, Phùng Ki là muốn sau khi viết báo
cáo kết hôn, hai người danh phận đã định, liền cùng sống một chỗ.
Nhưng
báo cáo kết hôn vẫn còn chưa viết, Thiệu Tình liền nói lời chia tay, sau khi
chia tay, trực tiếp chuyển đi quân khu khác, lý do Thiệu Tình cho anh là không
xứng với anh.
Phùng
Ki cho tới hôm nay cũng không thể lý giải, lý do này rốt cuộc nói lên điều gì,
anh thậm chí còn chưa kịp đem Thiệu Tình mang về nhà, chuyện này là bóng ma
trong lòng Phùng Ki, từ đó về sau, anh đối với luyến ái hôn nhân đều tận lực
nhượng bộ tránh xa, anh không thể lý giải loại động vật phụ nữ này, đương
nhiên, Manh Manh không tính là thuộc loại phụ nữ không thể lý giải.
Manh
Manh là tiểu hài tử, anh từ nhỏ nhìn tiểu nha đầu lớn lên, Phùng Ki có thể thực
kiêu ngạo nói, cha mẹ Manh Manh cũng không hiểu biết nha đầu kia bằng anh,
chính vì cái loại tự tin phiến diện này của Phùng Ki, khiến anh sau khi phát
hiện chân tướng, nhất thời không chấp nhận được, đương nhiên đây là nói sau
này.
Lại nói
về