XtGem Forum catalog
Anh Sẽ Phải Yêu Em

Anh Sẽ Phải Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324665

Bình chọn: 7.00/10/466 lượt.

dù sao cũng

là lớn mạnh hơn nhỏ, sau này trở về thành phố B, bà Phương sợ nhất cô sinh

bệnh, vừa nhuốm bệnh, trong nhà đều bị cô ép buộc lộn xộn cả lên.



Phương làm sao có thể giống như Phương Chấn Đông, ấn cháu gái bảo bối xuống mà

đổ thuốc, chỉ biết dỗ, nhưng dỗ căn bản vô dụng, Phương Nam trực tiếp ra trận,

bị đôi mắt ướt sũng vô cùng đáng thương của tiểu nha đầu, chơm chớp mắt nhìn,

cũng chạy trối chết, cuối cùng là Vệ Hiểu Phong, ấn cô đổ thuốc.

Một nha

đầu phải quấy phá đến như vậy, mà trước mặt Phùng Ki, nhu thuận vô cùng, bảo

tiêm thì tiêm, bảo uống thuốc thì uống, nói phải nghe lời liền nghe lời, có đôi

khi trong lòng bà Phương cũng hơi so đo, nói tiểu nha đầu là cô nhóc không có

lương tâm.

Hiện

tại tiểu nha đầu không lương tâm này, đang híp mắt hưởng thụ Ki ca ca hầu hạ,

Phùng Ki trực tiếp đem cô đưa vào trong bệnh viện khám gấp, bác sĩ tuổi hơn năm

mươi, mang ống nghe nghe bệnh, nghe xong tim tiểu nha đầu đập, mạch đập nhịp

nhàng, lại thử nhiệt kế, sau đó nói: "Không có việc gì, về nhà nghỉ ngơi

vài ngày thì tốt rồi, chỉ là cảm lạnh, uống chút thuốc là được, trở về tốt nhất

nấu chút canh gừng uống, đổ mồ hôi là khỏe."

Nói đơn

giản vài câu như vậy, bảo Phùng Ki đem tiểu nha đầu đưa đi, bác sĩ nói thoải

mái, nhưng Phùng Ki lại không thế nào hiểu được, bình thường hoạt bát nói cười,

lúc này tiểu nha đầu lại ủ rũ không tinh thần, anh có thể không lo lắng sao,

nhưng mà ông bác sĩ kia thật sự là chủ nhiệm rất nổi danh, uy tín, khiến anh

không thể không tin, bởi vậy chỉ có thể bế tiểu nha đầu về nhà, dọc đường còn

cố ý ghé qua chợ sáng, mua gừng, còn mua mấy thứ đồ ăn tiểu nha đầu thích ăn.

Vào

cửa, đem tiểu nha đầu đặt ở trên giường, tiểu nha đầu lại ôm cổ của anh không

buông tay, Phùng Ki cúi đầu nhìn nhìn cô, dỗ một câu: "Manh Manh ngoan,

anh đi nấu canh gừng cho em, chút nữa sẽ trở lại..." Thời điểm tiểu nha

đầu sinh bệnh thích nhất níu giữ người.

Manh

Manh chu miệng, nháy mắt mấy cái làm nũng: "Nhưng mà người ta muốn tắm

bồn, trên người ngứa không thoải mái." Phùng Ki tức giận chỉ chỉ cái trán

của cô: "Biết không thoải mái là tốt rồi, xem em lần tới còn dám đi leo

núi nữa không, một cô nhóc mà tham gia Câu lạc bộ leo núi cái gì." Miệng

nói xong, vẫn là ôm cô, đi về hướng toilet.

Đem cô

đặt trên bồn cầu, bắt đầu mở nước, ngôi nhà này là vào sinh nhật Manh Manh mười

tám tuổi, cô của cô tặng làm quà, cũng là phần thưởng cô đậu đại học, nơi này

cách trường học rất gần, bình thường Manh Manh cũng không ở, chủ yếu là do bà

Phương lo lắng, sợ cô cháu gái bảo bối của mình ăn không ngon, mỗi ngày vẫn bảo

cô về Phương gia ăn cơm.

Đa số

thời điểm, cơm tiểu nha đầu cũng không cần nấu, ngôi nhà này, trước mắt mà nói,

cũng chỉ khi Phùng Ki đến đây, Manh Manh mới có thể ở lại một đêm.

Mặc dù

không ở thường, nhưng phương tiện cuộc sống đầy đủ, lúc trước khi Phương Nam

tìm người trang hoàng, người nhận việc nhìn chung rất chu đáo, phòng ở là do

hai kiến trúc sư thiết kế, toilet bên trong phòng ngủ có bồn tắm lớn là cố ý

xây, bởi vì tiểu nha đầu thích tắm bồn, nhưng mà chân chính dùng tới, hôm nay

vẫn là lần đầu tiên.

Phùng

Ki xả đầy nước, ở trong nước nhỏ hai giọt tinh dầu ‘huân

y thảo’
, mới đứng lên, vừa muốn đi ra ngoài, đã bị tiểu nha

đầu túm góc áo, Phùng Ki nhìn lại cô, tiểu nha đầu chớp đôi mắt to, vô cùng

đáng thương nhìn anh: "Ki ca ca, người ta không có sức."

Phùng

Ki quét cô liếc mắt một cái, có chút không được tự nhiên, trước đây anh từng

giúp cô tắm qua, nhưng khi đó tiểu nha đầu vẫn là đứa nhỏ, hiện tại... ánh mắt

Phùng Ki dừng ở trên người cô.

Quần áo

tiểu nha đầu mặc đã để trên xe anh, bây giờ trên người cũng là rỗng ruột, tiểu

nha đầu vừa lên xe, liền chui ra ghế sau đem quần áo ướt sũng trên người cởi

hết, đến bệnh viện đều là lấy áo khoát quân đội bọc lại, ở bệnh viện, cũng chỉ

là đem áo khoát quân đội mở ra một chút, để cho bác sĩ khám, lúc này, Phùng Ki

mới chậm chạp phát hiện, tiểu nha đầu bên trong căn bản cái gì cũng không có,

là rỗng ruột.

Quần áo

của Phùng Ki lại rộng, ở trên người tiểu nha đầu mà phất phơ, vừa rồi còn không

để ý, lúc này cô ngồi ở trên bồn cầu, vạt áo tự nhiên rộng mở, một đôi chân dài

thẳng tắp trong suốt của tiểu nha đầu lộ ở bên ngoài, tuy rằng chỉ là vô tình,

nhưng thấp thoáng như ẩn như hiện, vẫn khiến Phùng Ki không khỏi xoay đầu một

lát, mặt có chút nóng, nhưng mà vẫn đem cô ôm lấy bỏ vào bên trong nước ấm, ồm

ồm nói: "Đem quần áo cởi ra, đừng ngâm lâu quá."

Nói

xong, vội vàng đi ra ngoài, Manh Manh ngồi ở bên trong bồn tắm lớn nhiệt khí

bốc lên, cúi đầu nhìn nhìn chính mình, bộ ngực no đủ rất đẹp trong bộ quần áo

rộng thùng thình, từ bên cạnh có thể nhìn thấy đầy đủ hình dạng tốt đẹp, không

khỏi nghiêng đầu nở nụ cười...

Phùng

Ki ra khỏi cửa toilet, đến phòng bếp, lấy gừng mở vòi nước rửa sạch, cạo vỏ,

cắt thành gừng sợi. Đặt ở trong nồi, nấu canh gừng cho tiểu nha đầu, xung quanh

nhiệt khí quay cuồng. Trong đầu anh không khỏi lướt qua bộ dáng vừa rồi của

tiểu nha đầu, tr