
hẽ nhếch mép
cười.
Vốn dĩ chỉ là ăn cơm mà thôi, nào ngờ ăn mãi, ăn mãi rồi quay sang uống
rượu. Nhìn Lâm Mộ Sắc ngửa đầu uống ừng ực một cái, tôi không khỏi than thở,
đúng là nữ hào kiệt!
Cố Từ Viễn cũng là một người rất sĩ diện, thà chết chứ không chịu nhục.
Chẳng phải là uống rượu sao? Có chết cũng không thể thua con gái!
Thế là hôm ấy hai người uống rượu say, còn tôi thì ngồi bên cạnh ăn.
Lúc vào nhà vệ sinh, bỗng nhiên có người vỗ vai tôi. Tôi ngoảnh đầu lại,
không kìm được thốt lên:
- Chị Thẩm Ngôn, thật trùng hợp!
Chị ấy mặc chiếc áo len trắng, cổ khoét sâu, để lộ xương quai xanh rất đẹp.
Khuôn mặt trang điểm nhẹ, lúc chị cười trông thật ấm áp:
- Chị đi ăn với bạn trai ở đây, em đi cùng Quân Lương à?
Tôi lắc đầu:
- Không ạ, em đi cùng với bạn trai, còn có… Lâm Mộ Sắc.
Nhắc đến cái tên này, vẻ mặt khác thường của chị Thẩm Ngôn thật khiến
người ta không nhìn được cười. Vốn dĩ tôi định giải thích với chị lý do tại sao
Quân Lương không đi cùng, nhưng trong chốc lát, tư duy của tôi bị một ý nghĩ
khác xâm lấn:
- Bạn trai? Chị đang hẹn hò à?
Không biết có phải dáng vẻ của tôi trông rất ngốc nghếch hay không mà
Thẩm Ngôn không nhịn được bật cười:
- Chị bằng từng này tuổi rồi còn chưa thể yêu hay sao? Em thật sự mong chị
ế à?
Tôi vội vàng xua tay, nói năng không gãy gọn, may mà chị ấy không bận
tâm, xoa đầu tôi và nói:
- Ăn xong sang chỗ chị nhé!
Sau đó chị quay đi. Tôi đứng ở cửa nhà vệ sinh dõi theo hình bóng của chị,
phải là người như thế nào mới xứng với một người tốt như chị Thẩm Ngôn.
Khi quay lại bàn ăn tôi mới thấy mặt Lâm Mộ Sắc đỏ bừng, ngã xiêu ngã
vẹo nhưng miệng vẫn không ngừng nói:
- Uống tiếp…
Tôi nhìn Cố Từ Viễn với ánh mắt nghi ngờ. Anh tỏ vẻ như muốn nói,
“không liên quan đến anh”, vội vàng rủ bỏ trách nhiệm với sự việc đang xảy ra.
Cảnh tượng trước mắt khiến tôi chóng mặt:
- Anh thanh toán, sau đó đưa cô ấy về nhà.
Cố Từ Viễn trợn tròn mắt nhưng vì uy lực của tôi, anh vẫn rút ví ra thanh
toán dù không muốn. Chúng tôi dùng dìu Lâm Mộ Sắc ra đường chờ taxi, tôi nói
với Cố Từ Viễn:
- Lát nữa sau khi đưa cô ta về, anh nhớ gọi điện cho em. Em đi tìm chị Thẩm
Ngôn, nhân tiện xem bạn trai chị ấy thế nào, OK?
Mặc dù tôi dùng giọng điệu thương lượng nhưng Cố Từ Viễn hiểu rất rõ đây
là một câu trần thuật. Anh lườm tôi một cái rồi không muốn nói gì nữa.
Vì hồi học cấp ba anh ta từng bắt nạt tôi, luôn thấy hổ thẹn với tôi nên sau
khi chúng tôi ở bên nhau, lúc nào tôi cũng tác oai tác quái trước mặt anh. Tôi biết
không phải anh không than phiền, nhưng anh cũng không biết làm thế nào với tôi.
Lúc đóng cửa xe cho họ tôi còn tươi cười bảo Cố Từ Viễn cẩn thận đừng để
Lâm Mộ Sắc nôn lên người anh.
Một kẻ ngu ngốc không còn gì để nói như tôi không thể ngờ rằng sau khi tôi
quay người đi, Lâm Mộ Sắc đang say mềm bỗng nhiên mở mắt mỉm cười với Cố
Từ Viễn.
Sau đó cô ta áp lại gần, hôn lên mặt anh.
Bạn trai của Thẩm Ngôn tên là Lê Lãng đeo cặp kính gọng đen, có thể thấy
không còn là thiếu niên trẻ trung, nhưng người đàn ông đẹp trai cho dù đến lứa tuổi
nào cũng đẹp trai. Một người tuấn tú như anh đứng cùng với Thẩm Ngôn, tôi
không khỏi thốt lên trong lòng, thật là đẹp đôi.
Quân Lương và Đỗ Tầm cũng rất đẹp đôi.
Tôi và Cố Từ Viễn thì khác, trông tôi vĩnh viễn giống nha hoàn của anh!
Thẩm Ngôn tỏ ra ngạc nhiên khi thấy tôi đến một mình:
- Sao chỉ có mình em, bạn trai em đâu?
Sau khi tôi giải thích cho chị mọi chuyện, chị tỏ ra không thể tưởng tượng
được:
- Sơ Vi, em bị làm sao vậy, sao em có thể yên tâm để họ ở riêng với nhau
được?
Tôi tròn mắt nhìn Thẩm Ngôn đang tức đến phát điên lên. Lê Lãng đang
đứng bên cạnh vội vàng đứng ra xoa dịu tình hình:
- Sơ Vi, rất vui được quen em. Nếu như em vẫn chưa ăn no thì anh mới em
ăn kem nhé!
Lời khiển trách của Thẩm Ngôn khiến tôi sững sờ một lúc rất lâu. Nhìn thấy
dáng vẻ mất hết hồn vía của tôi, chị ấy cũng không nhẫn tâm:
- Được rồi, được rồi, coi như chị chưa nói gì. Đi thôi.
Có lẽ câu nói vô tình ấy của Thẩm Ngôn đã bóc trần những thứ mơ hồ nhét
đầy trong trái tim tôi trước đây. Suốt cả buổi tối tôi cứ chần chừ không yên, mấy
lần thò tay vào túi cầm điện thoại nhưng lại sĩ diện không chủ động gọi điện thoại
cho Cố Từ Viễn.
Chỉ có thể dùng câu nói để an ủi bản thân: “Cái gì là của bạn thì người khác
không cướp đi được. Cái gì không phải của bạn có cố gắng thế nào cũng vô ích”.
Có lẽ Thẩm Ngôn và Lê Lãng nhìn thấy điều gì đó từ vẻ mặt của tôi nên
thay nhau kể chuyện cười dỗ dành tôi. Cho dù tôi không hiểu biết đến thế nào thì
cũng phải hiểu tấm lòng của họ, thế nên tôi cũng gượng cười đáp lại.
Chiếc thìa inox trên tay Thẩm Ngôn rơi xuống đất. Có lẽ chị ấy đã biết được
điều gì đó.
Chị ấy nhìn tôi, chần chừ một lúc rồi mới nói:
- Đi xem đi!
Dĩ nhiên tôi