
uay về trường mà đi lang thang
trên con đường đèn màu rực rỡ.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng tôi gọi điện cho Cố Từ Viễn nhưng anh lại tắt
máy.
Tôi không thể tin được khi nhìn màn hình điện thoại. Tôi nghi ngờ mình bị
ảo giác thính giác!
Tắt máy? Cố Từ Viễn… Anh ta tắt máy!
Không hiểu vì sao tôi không có dũng khí gọi điện thoại cho Lâm Mộ Sắc.
Trong tiềm thức, dường như tôi đang trốn tránh những thứ có thể rất khó xử. Tôi
cầm điện thoại ngồi xuống bên đường, chỉ thấy đầu óc quay cuồng.
Tôi không hề ý thức được rằng thực ra mình đang run rẩy.
Giống như ma xui quỷ khiến, bỗng nhiên tôi ra sức ném điện thoại ra xa,
dường như như vậy mới có thể ném đi nỗi sợ hãi mơ hồ trong lòng tôi.
Khoảnh khắc ấy điện thoại rơi vào một bàn chân, sau đó tôi nghe thấy một
anh chàng gầm lên với mình:
- Này, cô bị làm sao đấy, ném vào người khác rồi có biết không?
Tôi hầm hầm ngẩng đầu lên nhìn anh chàng “gà mái” trước mặt. Đôi mắt
anh ta cũng như hồ nước sâu thẳm nhưng không hề khiến tôi liên tưởng đến điều gì
đó vĩnh hằng, chỉ có thể khiến tôi liên tưởng đến “giết cả nhà anh!”.
Có lẽ kiếp trước là oan gia, nếu không vì sao mỗi lần tôi gặp Viên Tổ Vực,
nhất định cứ phải không vui như thế.
Anh ta nhặt chiếc điện thoại bị ném long cả pin, nhìn một lúc rồi nói:
- Trời ơi, có dán logo của cửa hàng chúng tôi, không ngờ là khách hàng của
cửa hàng chúng tôi.
Tôi nhìn anh ta, không nói một lời. Có lẽ vẻ lạnh lùng của tôi đã nhắc nhở
anh ta điều gì đó. Anh ta ngỡ ngàng đập tay lên trán:
- À, là cô à, tôi nhớ ra rồi. Bạn trai cô rất giàu đúng không? Thế thì ném đi,
ném vỡ rồi lại mua, nhân tiện giúp tôi tăng thêm chút thu nhập.
Tôi thề là nếu trong tay tôi có dao, tôi sẽ lao lên đâm cho anh ta một nhát.
Tôi và Viên Tổ Vực gặp nhau kỳ lạ như thế trên phố. Lúc bình tĩnh lại, nhìn
anh ta cầm chiếc điện thoại bị tôi ném thành vô số mảnh hí hoáy lắp ráp, lúc ấy tôi
mới lo lắng hỏi:
- Còn dùng được không?
Anh ta lườm tôi một cái:
- Lúc giở thói tiểu thư, sao không nghĩ đến hậu quả?
Tôi nghẹn ngào không nói nên lời, ngẩng mặt hỏi ông trời, sao số tôi lại xui
xẻo như thế, ngay cả người mới gặp mặt cũng có thể vênh mặt dạy dỗ tôi?
Sau khi gõ đập một hồi, anh ta tuyên bố với tôi:
- Với kỹ thuật của tôi thì vô ích, cô hãy đến tìm người trong ngành nhờ họ
sửa cho.
Câu nói của anh ta khiến tôi muốn khóc. Có lẽ vẻ mặt ấm ức của tôi khiến
anh ta cảm thấy có kích tôi thêm nữa thì cũng chẳng có ích lợi gì nên nói năng bớt
cay nghiệt hơn một chút:
- Dù sao thì vẫn trong thời gian bảo hành, mang đến xem thế nào…
Anh ta đúng là kẻ hèn hạ. Tôi vừa mới nguôi ngoai một chút thì anh ta nói
thêm:
- Nếu quả thực không sửa được thì bảo bạn trai của cô mua cho cô cái mới.
Những cô gái như các cô thì thiếu gì, tôi gặp nhiều rồi.
Tối hôm ấy tôi không thể khống chế được tâm trạng của mình. Nếu là bình
thường chắc chắn tôi sẽ tranh luận với anh ta hoặc mỉm cười cho qua nhưng tối
hôm ấy tôi không thể làm được. Nước mắt cứ trào dâng, dường như chỉ cần chạm
nhẹ một cái là nước mắt sẽ tuôn trào.
Viên Tổ Vực nhìn tôi một lúc, thầm chửi câu gì đó. Hình ảnh anh ta dưới
bóng đèn đường trông chẳng khác nào một đứa trẻ.
Tôi cố gắng kìm nén giọng nói nghẹn ngào, giật lấy chiếc điện thoại trên tay
anh ta, quay người đi về phía bến xe, bất chấp tiếng gọi của anh ta ở phía sau. Sau
đó anh ta cùng tôi lên xe bus.
Suốt đường đi chúng tôi không nói một câu nào. Tôi chỉ nhìn ra ngoài cửa
sổ, tôi nghĩ không biết tối nay làm sao mà ngay cả những người xa lạ trên đường
cũng trở nên xa lạ hơn trước đây.
Đoạn đường từ bến xe đến ký túc xá không xa lắm nhưng chưa bao giờ bước
chân của tôi nặng nề như thế. Viên Tổ Vực nói một câu sau lưng tôi:
- Này, cô đến rồi chứ, vậy tôi đi đây.
Lúc ấy tôi mới giật mình hoảng hốt. Thì ra anh ta đi cùng một chuyến xe bus
với tôi hoàn toàn không phải tiện đường mà vì có ý muốn đưa tôi về.
Tôi cũng không phải là người không biết tốt xấu. Cho dù lời nói của anh ta
có chua cay thế nào thì vẫn thấy anh chàng này rất tốt bụng. Thế nên tôi vội vàng
cười với anh ta.
- Ừm, tôi đến nơi rồi, cảm ơn anh.
Anh ta khó chịu vẫy tay, dường như rất ghét cái dáng vẻ ấy của tôi nên quay
người bước đi. Đúng lúc ấy, chúng tôi nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Cố
Từ Viễn vang lên từ phía xa:
- Anh ta là ai?
Tôi ngoảnh đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Cố Từ Viễn.
Viên Tổ Vực đứng lại, lạnh lùng nhìn chúng tôi với dáng vẻ rất vô lại.
Khoảnh khắc ấy tâm trạng tôi chuyển từ buồn rầu sang tức giận. Đây là cuộc
cãi nhau chính thức đầu tiên kể từ khi tôi và Cố Từ Viễn quen nhau. Những cuộc
cãi vã trước đây đều là do trẻ con không hiểu chuyện. Nhưng lần này thì khác. Tôi
cười khẩy, nhìn Cố Từ Viễn trông có vẻ còn tức giận hơn tôi:
- Anh ấy là ai liên quan gì đến anh?