
g có kết quả, Văn lững thững ra về, quần áo xộc
xệt, đôi mắt ánh lên những tia nhìn đầy thất vọng,Trang ơi, em ở
đâu?,anh sẽ tìm được em, em sẽ phải trả gía vì hành động của mình , em
dám bỏ anh….
“Buổi chiều của ngày hôm ấy
Đôi ta đi về phố xưa
Giữa những tiếng vui hôm nào
Mà lòng chợt thấy bình yên
Bên em vui gót hồng
Dặn lòng sẽ không bước qua
Đành xem chỉ là mơ
Trái tim người còn yêu thương”
Điện thoại reo vang,Văn buồn bã lôi máy ra
-Alo
-Mày không về nhà ngay đi hả thằng con vô dụng kía, Ông Tùng ba Văn đang mắng sa sả vào điện thoại
-Vâng, con về
VĂn chậm rãi bước vào nhà, căn nhà cách đây mấy tiếng còn đông vui nhộn
nhịp tiếng cười ,nhưng hiện giờ nó ảm đạm và u tối quá, ngồi trên ghế
salon lúc này là khuôn mặt hình sự của ba Văn và như đưa đám của mẹ Văn, thấy Văn đã về, ông Tùng đưa đôi mắt nghiệm nghị lên nhìn Văn
-Mau ngồi xuống đó đi thằng vô dụng
-Thôi mà ông, có gì từ từ chỉ bảo con nó,mẹ anh can ngăn
Văn ngồi xuống ghế ,đối diện với ba mình, từ bé Văn đã rất sợ ông, sợ cái
ánh mắt của ông mỗi lần ông tức giận, mặc dù Văn là con một nhưng anh
không được nuông chìu dẫn đến hư hỏng như những đứa trẻ khác,những trận
đòn roi vẫn được diễn ra đều đều nếu anh có lỗi, ông Tùng lại típ tục
lên tiếng
-Con ơi là con, mày làm ba mẹ xấu hổ chết đi được, tại
sao sự nghiệp mày có ,mày cũng đâu có xấu trai, thế tại sao mày không
thể kiếm nổi một co con dâu cho cái nhà này hả?, bao nhiêu năm nay ,tao
đã không ép uổng gì mày để cho mày tự lựa chọn mà chọn cũng không xong,
bị con vợ nó bỏ ngay trong ngày cưới thử hỏi còn gì nhục nhã hơn hả trời
-Con xin lỗi, mong ba mẹ thứ lỗi tụi con cũng chỉ là có nỗi khổ riêng
-Nỗi khổ gì chứ, nếu nhắm không cưới thì đừng có tổ chức đám cưới,đó mày xem đi, giờ mọi người đều đồn ầm lên là con trai ông Tùng bị vợ bỏ trong
ngày cưới ,mày trắng mắt ra chưa?,thôi giờ tao không nói nhiều, tao gia
hạn cho mày trong vòng ba tháng ,mày dùng cách gì thì dùng phải kiếm cho được một cô con dâu đàng hoàng về đây ,nếu không thì mày đừng có trách
tao độc ác, mày sẽ không được thừa hưởng một xu nào trong mớ tài sản của tao đâu, nghe chưa thằng quỷ
Mẹ Văn cùng thêm vào
-Đúng
đó con, mày nghe lời ba mày đi, thiệt là mệt với con quá à, thôi chắc
con cũng mệt rồi ,ông cho nó lên phòng nghỉ ngơi đi,Văn mau đi đi con
Văn nhanh chóng lên lầu,lần nào sau trận cãi vã của hai cha con mẹ anh cũng là người can ngăn, ngồi đây mà nghe giáo huấn thêm chút nữa chắc anh
điên đầu quá, lòng rối bời không yên lại thêm nãy giờ cứ phập phồng lo
sợ khiến anh như ngẹt thờ,vứt cái áo khoác nới lỏng cà vạt anh quăng
người xuống giường,lòng lại nghĩ đến Trang, anh hứa sẽ tìm cô cho bằng
được và bắt đầu lại hành trình chinh phục cô như lúc ban đầu ,thì ra là
cô cũng yêu anh rất nhiều, không biết ba tháng có đủ không nhưng anh tin bằng nghị lực và tấm chân tình của mình sẽ khiến cô xiu lòng mà quay về bên anh. Sau khi nghe ngóng tình hình ở dưới có vẻ đã yên ắng, Văn từ từ lôi máy
điện thoại ra người đầu tiên anh nghĩ đến là Khánh, Khánh là anh Trang
chắc chắc là anh sẽ biết cô đang ở đâu,hồi chiều anh có liên tục gọi cho Trang nhưng không được,giờ gọi khánh cũng không được, mất hết kiên
nhẫn,Văn xuống nhà tự lái xe đến nhà Trang, anh lái nhanh vun vút, lướt
qua những hàng cây ngọc lan to tướng bên đường,khôn cần biết đến kim chỉ tốc độ anh cứ thế mà tăng tốc liên tục miễn sao đến được nhà cô một
cách nhanh nhất có thể ,thắng xe gấp ,anh lao đến cánh cổng màu xanh
nhạt của nhà cô, gấp gáp anh bấm chuông inh ỏi, mở cửa cho anh là bà
Lan, bà rất bất ngờ và ngạc nhiên khi thấy Văn vào lúc này, qua báo đài
bà cũng biết hôm nay Văn cưới,nếu là như thế chẳng phải giờ này anh đang đi hưởng tuần trăng mật sao?,nhìn ánh mắt nghi ngờ pha lẫn kinh ngạc
của bà Lan, Văn lẽ phép chào bà
-Con chào bác.,bác có thể cho con biết hiện giờ Trang đang ở đâu không ạ?
-Giờ này sao con lại ở đây?,mà con tìm Trang có việc gì?
-Con hủy đám cưới rồi, chuyện này dài dòng lắm ,con sẽ kể sau cho bác nghe,
bây giờ con xin bác ,xin bác hãy mau nói tung tích của Trang cho con đi
-Không được, nó dặn bác là không được nói cho ai biết,?mà con với nó có uẩn
khuất gì đúng không?trừ phi con hãy kể mọi sự tình cho bác nghe
-Vâng, con sẽ kể ,con sẽ kể
thế là Văn kể lại hết mọi chuyện cho bà Lan nghe ,thì ra là thế, linh cảm
của bà đã không sai, rõ ràng là con gái bà có chuyện nhưng nó vẫn cố dấu bà,hôm nay là ngày cưới của Văn cũng là ngày nó tự dưng nằng nặc đòi về Nha Trang cho bằng được bỏ lại mọi công việc dang dở ở đây, bà nghi lắm và có gặn hỏi nhưng cô không nói gì ,chỉ khóc,còn căn dặn bà rất kĩ là
không được nói cho ai biết, đến nước này thì bà không thể làm ngơ trước
hạnh phúc cả đời của Trang được ,bà nghĩ mình làm làm một cái gì đó
thôi, quan sát khuôn mặt của Văn nãy giờ vớ ikinh nghiệm nhìn người mấy
chục năm nay,bà đã nhận thấy sự thành thật trong từng lời nói của Văn,
cảm nhận thấy một tình yêu lớn mà anh dã dành cho Trang, bà chậm rãi nói
-Nếu tôi nói cho cậu biết nó đang