
n không?”
“Cách gì?”
Hắn ở bên tai nàng nói thầm mấy câu, chỉ thấy trên mặt nàng một hồi hồng đỏ, cúi đầu không dám nhìn hắn.
“Nhất định phải như vậy không?”
“Nam nhân đều thích nữ nhân làm với hắn chuyện như vậy.” Hắn nghiêm túc nói.
“Nhưng. . . . . . Được rồi!” Cúi đầu nhẹ ngậm vật cứng rắn
của hắn, cũng theo cách hắn nói, đầu lưỡi liếm vòng quanh trên đỉnh, sau đó từ từ di chuyển trên dưới, tiếp đó động tác càng lúc càng tăng
nhanh. . . . . .
Đức Chiêu chỉ cảm thấy một hồi kích thích mãnh liệt, làm hắn không nhịn được thở hổn hển.
Rốt cục, hắn cũng không cách nào chịu đựng được hành hạ ngọt
ngào nàng mang đến đó, gầm nhẹ một tiếng ôm lấy thân thể xinh đẹp trên
người mình, vươn ngón tay ra đưa vào giữa hai chân nàng không ngừng ra
vào, mà trong tiểu huyệt nàng cũng vì hắn mà tiết ra mật dịch. . . . . .
“Ư. . . . . .” Một tiếng rên rỉ từ trong miệng của nàng bật ra.
Một tay khác của hắn dọc theo cái mông mịn màng của nàng vuốt lên, nắm lấy hai luồng cao vút của nàng, ngón tay không ngừng đùa bỡn
nhũ hoa nàng, ngậm lấy nó, đầu lưỡi không ngừng kích thích, trêu chọc,
làm nàng thở gấp, cả người không cách nào an phận mà giãy dụa.
“Đức Chiêu, cho ta. . . . . . Đừng hành hạ ta nữa. . . . . .”
“Nói nàng muốn ta.”
“Ta muốn ngươi! Ta muốn ngươi. . . . . .” Nàng vong tình kêu lên kích thích cùng khát vọng trong lòng.
Một trận sóng lớn không cách nào kháng cự đánh úp về phía
nàng, nàng chỉ có thể nắm chặt vai hắn, ngay cả móng tay cắm sâu vào da
thịt hắn cũng không phát giác.
Mà hắn cũng không để ý vết thương nhỏ nàng tạo ra, chỉ chuyên tâm đem toàn bộ kĩ xảo cao siêu dùng toàn bộ trên người nàng, để cho
thanh âm khả ái lại có chút dâm đãng đem ham muốn thiêu đốt đến đỉnh
điểm.
“Tiểu Trúc của ta, nàng phải nhận được ta. . . . . .”
Hắn chưa bao giờ tham lam muốn hết thảy của nữ nhân như vậy,
thân thể của nàng, lòng của nàng, ngay cả kỹ xảo trên giường của nàng
với hắn hắn cũng muốn lấy, muốn biết nàng không phải là khát vọng hắn mà là nàng cần hắn. . . . . .
“Tiểu Trúc, nàng muốn ta sao?” Thanh âm hắn khàn khàn lộ ra tất cả ham muốn.
“Ta muốn ngươi.”
“Muốn bao nhiêu?”
“Yêu ta! Đức Chiêu, xin ngươi yêu ta. . . . . .” Nàng hôn môi cùng lồng ngực cường tráng của hắn, để cho tia tự chủ cuối cùng của hắn đã biến mất không thấy tung tích.
“Ta sẽ yêu nàng thật nhiều.”
Hắn giữ lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, cũng mở chân ngọc
của nàng ra để bên hông hắn, đem vật cự đại của mình đã sớm đứng thẳng
đặt tại tiểu huyệt ướt át của nàng.
“Tới đây! Cầm nó đưa vào đi. . . . . .”
“Vậy. . . . . .” Nàng chần chờ một chút. Vật to lớn kia, nàng căn bản là không cách nào chịu đựng. . . . . .
Nàng bởi vì sợ mà chần chờ, hắn cũng đã không chịu nổi, cũng không thương hương tiếc ngọc chính mình dùng sức một cái ──
“A ──” Tiểu huyệt vô cùng chặt chẽ của nàng chỉ có thể dung hạ được một nửa của hắn. “Không được. . . . . .”
“Tiểu Trúc, kiềm chế.” Hắn để cho nàng lên trên một chút, ngồi xuống một chút──
Động tác như thế lặp lại mấy lần, nàng rốt cục đem toàn bộ hắn vào trong cơ thể.
Đau đớn rồi đến một cảm giác ngọt ngào dâng lên khó nói được, mà khi hắn tràn đầy trong cơ thể nàng thì trong lòng nàng cũng đã chất
đầy bóng dáng của hắn, không cách nào nói mình không quan tâm hắn nữa. . . . . .
Đức Chiêu giữ eo nhỏ của nàng để cho nàng chậm rãi di động
trên dưới, mà từng trận nhiệt huyết kia cũng theo nàng ra vào, làm nàng
không nhịn được phát ra thanh âm yêu kiều.
“Đức Chiêu. . . . . . A. . . . . . Ta không thể!” Động tác
của nàng càng lúc càng nhanh, toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa. Hét lớn một
tiếng, vô lực xụi lơ trong ngực hắn.
Trong nháy mắt lên cao trào, nàng tựa hồ muốn chết đi, hoàn toàn không cảm giác được cái khác, chỉ có sung sướng tuyệt vời.
“Bảo bối, ta còn chưa muốn đủ nàng. . . . . .” Hắn lật thân
thể mềm yếu của nàng, để cho nàng nằm ngang trên giường. Mắt của nàng
khép hờ, gương mặt phiềm hồn mê người. . . . . .
“Tiểu Trúc. . . . . .” Hắn ôn nhu gọi nàng, cũng ở trên đôi môi hồng nộn của nàng in lại một cái hôn kỳ lạ.
Hắn cũng rất kinh ngạc mình lại hôn ngọt ngào như vậy.
Bất quá hắn tin tưởng, như này nhất định đều là bởi vì nàng.
Chỉ có nàng có thể có được ôn nhu của hắn, chỉ có nàng có thể dễ dàng
lôi kéo nội tâm nhu tình vạn thiên của hắn. . . . . .
“Không cần. . . . . .” Nàng bĩu môi, nhõng nhẽo nói, hai tay
trắng nõn nhẹ nhàng chống đỡ trước lồng ngực cường tráng của hắn, thẹn
thùng lắc đầu một cái.
“Như vậy thì không được?” Hắn vươn tay nâng lên mái tóc rối loạn của nàng, hít thật sâu hương thơm mê người của nàng.
“Ta muốn nghỉ ngơi một chút. . . . . .” Nàng cảm giác mình
vẫn còn ở giữa không trung, mới vừa rồi được hắn đưa đến cho nàng kích
tình cùng vui vẻ, toàn thân chỉ có thể vô lực rúc vào trong ngực hắn thở phì phò.
Nhìn bộ dáng nàng kiệt sức, khi xưa Đức Chiêu chẳng những
không bực mình với nữ tử của hắn, hoặc là không để ý tới đối phương chỉ
lo phát tiết mình, ngược lại rất ôn nhu ôm nàng vào trong ngực, để cho
nàng có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Hắn n