Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ

Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324603

Bình chọn: 8.00/10/460 lượt.

i, ta ngượng ngùng cúi đầu, trước tầm mắt là tay của bà. Tay bà trắng nõn búp măng, như ngọc tạc thành, chỉ có điều hơi lạnh.

“Cô cô, biểu ca thích kiểu thế này sao? Sao cháu lại cảm giác đã từng thấy cô ấy ở đâu rồi? ”

Ta ngẩn người nhìn Thích muội muội, sao cô ấy có thể từng trông thấy ta, chẳng lẽ mặt mũi ta rất phổ biến? Hay là có người giống ta?

Câu đấy của cô ấy như không ai nghe thấy, không người đáp lại. Ta nhìn Giang Thần, hắn như không nghe thấy lời của Thích muội muội, chỉ cười nói với Thích phu nhân: “Mẫu thân khen tiểu Mạt, thật ra là khen con tinh mắt đúng không?”

Thích phu nhân cười khanh khách nhìn ta: “Tự nhiên hào phóng, thanh tú thoát tục, như xuất thủy phù dung, vừa gặp đã yêu, khó trách Thần nhi kén chọn thế cũng bị hàng phục.”

Ta không chỉ xấu hổ mà còn vã mồ hôi ướt lưng. Số lời khen nghe được ngày hôm nay nhiều hơn của mười lăm năm qua cộng lại, khó mà tiêu thụ cho hết. Về chuyện hàng phục Giang Thần? Ta chưa từng dám nghĩ, ta biết cái gì gọi là biết thân biết phận, tính tình của hắn may ra có Dạ Xoa khống chế được, lý tưởng của ta là trở thành hiền thê lương mẫu, chưa từng nghĩ tới chuyện làm Dạ Xoa, chủ yếu là tự cảm thấy bản thân không có tố chất.

Thích phu nhân lại cười hỏi: “Đi đường có mệt không?”

“Không mệt, chỉ hơi say sóng thôi ạ.”

Ta vẫn nghĩ là Giang Thần tính tình cao ngạo, mẹ hắn nhất định cũng rất khó gần, không ngờ lại dịu dàng bình thản như thế, thật khiến ta thụ sủng nhược kinh, rất ngoài ý muốn. Bà có gia thế lại xinh đẹp quý phái ung dung, phong thái xuất chúng, lẽ ra phải là kiêu ngạo hơn người, khắc nghiệt xét nét con dâu, tại sao không có chút bất mãn nào với ta? Là tâm tư quá sâu hay thật sự rất hài lòng về ta?

Thích phu nhân chỉ vào bốn cô gái đứng cách đó: “Mai Lan Trúc Cúc, là hầu gái ta chuẩn bị cho tiểu Mạt, Thần nhi, dẫn tiểu Mạt đi Lan Trạch Viên rửa mặt nghỉ ngơi trước đi, ta sai người chuẩn bị cơm.”

Bốn mỹ nhân xinh xắn đồng loạt tiến tới thi lễ với ta. Mỹ nhân thế mà lại cho ta làm nha hoàn? Ta vội nói: “Phu nhân, cháu … cháu có mang theo nha hoàn.”

Ta quay đầu nhìn lại, đã thấy Tiểu Hà Bao rụt rè tránh sau lưng Thiếu Hoa, so với bốn vị mỹ nhân chỉ như sẻ con trên núi.

Thích phu nhân nói: “Một người sao đủ, mấy nha đầu này hầu hạ Thần nhi từ nhỏ, được ta dạy bảo đến nơi đến chốn, con cứ tự nhiên sai bảo. Mai Lan Trúc Cúc, tham kiến Thiếu phu nhân, sau này cẩn thận nghe lời Thiếu phu nhân sai bảo.”

Ta hoảng sợ, chưa cưới đã gọi là Thiếu phu nhân? Thử thách con dâu xấu gặp mẹ chồng thế là xong sao? Sao lại dễ dàng như thế? Khác xa tưởng tượng của ta, ta không định lấy lòng bà, ta muốn bà ghét ta mà, ta còn mong bà bất mãn với ta, sau đó hủy bỏ hôn sự này, giờ ta phải làm sao?

Giang Thần vui mừng kéo ta đi, ta ngơ ngác theo hắn ra khỏi phòng, buồn bực hỏi: “Giang Thần, mẹ huynh trước giờ vẫn thân thiện thế sao?” Thích phu nhân nổi danh giang hồ, ta một mực cho rằng bà là một nhân vật lợi hại mạnh mẽ, vạn lần không ngờ là một phu nhân xinh đẹp quý phái thân thiện.

Giang Thần cười nói: “Bà chỉ thân thiện với ta, nhưng yêu ai yêu cả đường đi, tất nhiên cũng thân thiện với muội.”

“Ồ.”

Trên đường đi gặp không ít nha hoàn tôi tớ, ai nấy đều nhanh chóng thi lễ với Giang Thần. Ta phát hiện, nha hoàn của Quy Vân Sơn Trang đều rất xinh xắn, hơn nữa nhìn thấy Giang Thần đều có vẻ thẹn thùng bẽn lẽn.

Giang Thần dẫn ta và Tiểu Hà Bao đến Lan Trạch Viên, hắn vốn có phòng riêng, nhưng lại đòi chen chúc ở Lan Trạch Viên với ta, ở phòng bên cạnh phòng ta, còn lý do lý trấu là muốn bảo vệ ta, một tấc không rời.

Tiểu Hà Bao kề tai ta thầm thì: “Tiểu thư, cô và cô gia ở cùng một chỗ rất đúng, nha hoàn trong phủ này ai cũng xinh đẹp, lại còn Thiếu Dung biểu muội, tiểu thư phải trông chừng cho chặt vào.”

Ta thở dài một cái, một người đàn ông mà phải trông chừng từ ngày này qua ngày khác, thử hỏi sống bên nhau còn ý nghĩa gì?

Sau khi tắm rửa xong, ta ngồi bên cửa sổ chải đầu, Giang Thần thong thả rảo bước vào phòng.

Ta ngẩn người nhìn hắn, hắn tắm rửa xong đã thay xiêm y mới, trường bào lam nhạt, đai lưng xanh ngọc, tinh thần sảng khoái, tuấn dật phóng khoáng. Tay phe phẩy một cây quạt đàn hương, mặt quạt vẽ núi non Giang Nam trong mưa bụi mịt mờ, đúng là cử chỉ nhàn nhã, thanh tao lịch sự.

“Tiểu Mạt đói bụng chưa? Mẫu thân sai người làm cơm xong rồi.”

Ta nói được, vừa xuống tàu đã đến cửa hàng thử quần áo, giằng co hồi lâu, giờ đúng là đói bụng.

Ta cầm tóc, đang định búi qua loa, Giang Thần khép quạt, gài bên hông, tiến tới cười nói: “Nương tử, để ta làm.”

Ta nhảy bật lên như chim sợ tên, lắp bắp: “Muội… muội tự làm được.”

Hắn nhíu mày: “Tiểu Mạt, cái này gọi là thú vui khuê phòng, ta còn đang muốn vẽ lông mày cho muội đây!”

Ta càng thêm kinh hoảng: “Không… không được… đa tạ.”

“Vợ chồng với nhau khách khí làm gì?”

Vừa nói hắn vừa tới gần, ta tránh hắn vòng quanh bàn, hoảng hốt đến vã mồ hôi, thú vui khuê phòng gì đó, ta… ta không tiêu hóa được.

Hắn chống bàn phi thân tới, tóm được ta.

Ta suýt nữa hô lên cứu mạng, khẩn cấp bối rối như gặp thíc


Polaroid